Chương 1145: Tò mò
Chương 1145: Tò mòChương 1145: Tò mò
Thực Nguyệt không phải là một nhóm lang nhân bình thường, thực lực của chúng rất mạnh.
Nghe nói, khi còn ở Quan Đông Nghê Hồng, chúng đã tiêu diệt đến hàng chục tổ chức dị nhân Nghê Hồng!
Với chiến lực hiện tại của Vưu Đại Thúc, rất khó có thể đấu tay đôi với thành viên của Thực Nguyệt.
"Nếu như loại thuốc của Bạo Tuyết Thành sự có thể tăng cường sức mạnh của dị nhân, mà không có tác dụng phụ thì có lẽ sẽ giúp ích cho Vưu Đại Thúc và Từ béo'.
Trương Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Vì cả hai người họ đều là dị nhân dưới cấp Delta. Theo lý thuyết mà nói thì họ không thể lấy bản nguyên của những dị nhân khác để nhanh chóng tăng cường thực lực.
Nhưng mà sau khi thời đại dị biến đã trôi qua, không ai dám nói rằng mình hiểu về dị biến.
Nếu như, hắn nói là nếu như, một dị nhân cấp Betta bình thường, đem năng lực của mình tu luyện đến mức cực hạn, thì là cảnh giới nào?
Trương Dịch thoáng nghĩ trong đầu, nhưng cũng không đào sâu nữa, bởi vì hắn hiểu biết về mặt này còn quá ít.
Nhưng sau này có nhiều sự tiếp xúc với đại khu Giang Nam, có lẽ sẽ có cơ hội được gặp các nhà khoa học của họ, để †ìm hiểu thông tin liên quan.
Trương Dịch thu hồi suy nghĩ, cười nói với Vưu Đại Thúc: "Lúc đó tình hình rất khẩn cấp, người đại khu sắp xếp, làm sao ta có thể tùy tiện gọi người đi được chứ?".
Vưu Đại Thúc thở dài, ánh mắt có chút buồn bã.
"Ta cũng biết, năng lực hiện tại của †a kém ngươi rất xa".
"Mặc dù ta cũng đang cố gắng khôi phục lại những kỹ năng khi còn ở trong quân ngũ, bắn súng, đấu vật, trinh sát".
"Nhưng mà càng về sau, ta lại càng cảm nhận được sự đáng sợ của dị nhân”.
"Nếu lại gặp phải những kẻ như Nguyên Không Dạ, thì chẳng còn năng lực nào của con người bình thường có thể chống lại nổi nữa rồi!".
Mặc dù đến bây giờ, năng lực khủng bố của Nguyên Không Dạ vẫn để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho mỗi người ở thành phố Thiên Hải và Đội Hắc Bào. Loại năng lực đáng sợ đó, có thể chỉ bằng cử chỉ bình thường cũng có thể khiến trời đất biến sắc, có thể dễ dàng tiêu diệt một chiến sĩ mạnh mẽ đã khổ luyện ròng rã hai năm rưỡi.
Trương Dịch võ vai Vưu Đại Thúc.
"Kẻ quái dị như thế trên đời này chẳng có mấy người, không thể dùng lý thường để đánh giá. Mỗi người đều có sở trường của riêng mình, quan trọng nhất là phải phát huy sở trường, tránh sở đoản, không cần thiết phải so sánh với người khác".
Cũng như Dương Mật vậy.
Năng lực của cô ấy chỉ là làm thức ăn dị năng, không thể nói là chiến năm cặn bã, chỉ có thể nói là không hề có sức chiến đấu.
Nhưng cô ấy vẫn có thể phát huy tác dụng của chính mình. Ngày đêm.
"Ha ha ha, ngươi nói cũng đúng!"
Trong mắt của Vưu Đại Thúc bộc phát ra ánh sáng tự tin.
"Nhất định có chuyện ta có thể giúp cậu!"
Hắn kiên định nhìn Trương Dịch nói.
Lòng Trương Dịch trở nên ấm áp/Là làm chuyện vì nhau."
Hai giờ sau, Chu Hải Mỹ và Dương Mật rốt cuộc làm xong một bàn lớn thức ăn.
Mà Dương Hân Hân dưới sự chăm sóc của Chu Khả Nhi cũng tỉnh lại.
Bọn họ đi tới tầng một, sau khi gặp mọi người, trên mặt Dương Hân Hân tràn đầy thản nhiên.
Nhưng từ khóe miệng nhếch lên của cô không khó để phát hiện, trong lòng cô có một tia kiêu ngạo khó che giấu.
Rốt cuộc cũng là thiếu nữ mười tám tuổi, vẫn rất khó có thể khiến cho tâm tính và chỉ số thông minh ở cùng một đường ngang.
Nhưng mà cũng có thể lý giải.
Dương Hân Hân bước những bước chân tao nhã đi đến bên cạnh Trương Dịch, không một chút ngại ngùng liếc mắt nhìn Từ béo.
Từ béo ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh, ngồi trên cái ghế đẩu đi.
Dương Hân Hân ngồi xuống bên cạnh Trương Dịch, thân mật vòng tay ôm lấy cánh tay hắn, ngẩng đầu đầy ý cười nhìn hắn.
"Ca ca a, sau này Hân Hân có thể giúp được ngươi rồi!"
Trương Dịch tò mò với năng lực của Dương Hân Hân, đưa tay véo nhẹ cái mũi hồng hào của cô.
"Ngươi vẫn luôn là trợ thủ tốt nhất của ta."
Dương Hân Hân cười khúc khích: "Không giống vậy."
Sau này cô không cần phải luôn trốn trong nơi ẩn náu nữa.
Có thể giống như Lương Duyệt, Hoa Hoa vậy, đi theo bên cạnh Trương Dịch, cùng hắn chiến đấu.
Trương Dịch lập tức tò mò.
Theo lý mà nói, phương thức thức tỉnh năng lực của Dương Hân Hân cũng vô cùng kinh khủng, trải qua tổng cộng ba mươi bảy lần Luân Hồi tử vong.
Nhưng mà xét về độ thê thảm thì khó mà nói là lợi hại hơn Trương Dịch được. Dù sao thì Trương Dịch vẫn là bị một đao lại một đao sống chém chết, sau đó trong lòng oán niệm tích tụ đến mức sâu nhất mà thức tỉnh dị năng.
Dương Hân Hân tuy rằng trải nghiệm cảm giác tử vong nhiều lần, nhưng trong tiêm thức cô biết, đây chỉ là một cuộc thí nghiệm, thời điểm quan trọng thì Chu Khả Nhi sẽ cứu cô.
Cô đến bên tai Dương Hân Hân, hơi thở ấm áp trong miệng phun vào bên tai trong suốt của cô.
"Năng lực của ngươi rốt cuộc là gì vậy? Nói cho ta biết đi nào."
Cổ của Dương Hân Hân đỏ bừng lên, cô giống như tiểu yêu tỉnh cúi đầu xuống/'Ngươi có muốn thử xem không?"
Trương Dịch sửng sốt/Để ta thử xem?"
Tức là không phải năng lực thuộc tính công kích đơn thuần à?