Chương 1154: Tìm viện binh
Chương 1154: Tìm viện binhChương 1154: Tìm viện binh
Hououin Kyouma chẳng thèm để ý tới những tiếng cười.
Hắn lớn tiếng nói: "Đương nhiên ta biết, vàng bạc châu báu hiện giờ chẳng có giá trị gì. Trong thế giới băng tuyết này, vũ khí, năng lượng, lương thực, nhân lực, những thứ đó mới là quý giá nhất!"
Bên cạnh bảo toạ của Thiên Long Vương có một người đàn ông tóc ngắn màu xám bạc, đeo kính mắt màu đỏ rượu, khẽ đẩy gọng kính, lạnh lùng nói:
"Lang nhân, ngươi có biết cái gọi là châu báu đối với đoàn hải tặc Thiên Long chúng ta là quy mô cỡ nào không?"
Nhìn khắp Nam Hải, những thứ mà có thể khiến bọn họ coi là con mồi, đều là từng quốc gia! Săn quốc gia, mới là món làm ăn lớn có thể làm bọn họ hứng thú.
Hououin Kyouma "hừ" cười một tiếng.
"Vậy thì, nếu như ta nói cho các vị, mời các vị cùng ta chia sẻ giang sơn phì nhiêu đất đại khu Giang Nam của Hoa Tư Quốc thì sao!"
Lời vừa dứt, tiếng cười tại chỗ bỗng nhiên ngưng bặt.
Đám hải tặc nhìn về phía Hououin Kyouma, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ điên.
Ngay cả Thiên Long Vương và phụ tá Bạch Liên của hắn cũng nhíu mày.
"Tên kia, ngươi điên rồi à?"
Bạch Liên lạnh lùng hỏi.
Hououin Kyouma nhếch miệng cười, lớn tiếng nói: "Không, ta không điên! Độ phì nhiêu của vùng đất ở đại khu Giang Nam các ngươi hẳn cũng đã biết, một tùy tiện thành phố nào đó của bọn họ, tài nguyên cũng đủ sánh ngang với tiểu quốc Nam Hải của các ngươi!"
"Huống hồ, tin tức về sự tích của chúng ta ta tin là các ngươi cũng đã được nghe hết rồi."
"Mười ba người chúng ta của Thực Nguyệt, đã khiến cả đại khu Giang Nam phải bó tay chịu trói."
"Chúng ta còn hai lần đánh bại quân đội đại khu Giang Nam!"
Trong mắt Thiên Long Vương lóe lên vẻ sắc màu khác thường.
Những chuyện này, đương nhiên hắn cũng đã nghe nói.
Lời nói của Hououin Kyouma khiến một ít hải tặc bắt đâu bàn tán xôn xao. "Nghe nói, đại khu Giang Nam của quốc gia kia đúng là bị Thực Nguyệt giày vò tới mức đau đầu không thôi."
"Liên tiếp thảm bại hai lần, đối phương chỉ có những tên đó, phải chăng là nơi đó không hề mạnh như lời đồn?"
"Sự thật đã bày ra trước mắt rồi mà, thủ lĩnh Thực Nguyệt hiện tại vẫn đứng đây bình an vô sự, xem ra thứ sức mạnh kinh người mà bọn hắn nắm giữ sau khi tận thế buông xuống cũng bị suy yếu rất nhiều."
"Thậm chí mười ba người cũng không thể diệt sạch được, chậc chậc, có khả năng bọn hẳn còn không bằng thực lực của đoàn hải tặc Thiên Long của chúng ta"...
Nhưng đúng lúc này, đội trưởng đội nhất, tên Nero có cái mũi cong và làn da tái nhợt, lên tiếng nói. "Đừng coi thường bất cứ quốc gia hùng mạnh nào! Cái nội tình mà bọn họ có, không phải là thứ mà các ngươi có thể suy đoán được đâu."
"Nếu bọn họ đúng như ngươi nói mà yếu đến vậy, sao ngươi không tự đi ăn bữa tiệc lớn đó mà lại chạy đến cầu xin chúng ta?"
"Ha ha ha halII"
Một tràng cười chế nhạo vang lên khắp nơi.
Hououin Kyouma cười ha hả đáp: "Bọn ta ít người như thế này, nên làm được ít việc lắm. Cho nên ta mới đến đây, hy vọng có thể hợp tác với các ngươi!"
Hououin Kyouma nhìn chằm chằm vào tên vua hải tặc tham vọng đang ngồi trên ngai vàng.
"Thưa Thiên Long Vương các hại Ta nghĩ ngươi không cam lòng chỉ tung hoành trên vùng biển nhỏ này đâu thôi nhỉ?"
"Biển cả khô cằn, không thể chịu nổi sự cướp bóc lâu dài của các ngươi được."
"Nhưng chỉ cần thu hoạch thật đậm từ vùng đất phì nhiêu đại khu Giang Nam kia một lần là đủ cho đoàn hải tặc các ngươi dùng hàng chục năm rồi!"
"Chưa kể như thế cũng khiến đoàn hải tặc Thiên Long các ngươi lừng danh thiên hạ."
Hắn chỉ vào chính mình.
"Nếu các ngươi lo sợ về thực lực của bọn chúng quá mạnh, thì ta chính là bằng chứng tốt nhất. Ta khẳng định rằng bọn chúng ngoài mạnh mẽ thì chẳng có gì, chẳng hề lợi hại như lời đồn thổi đâu!"
Bạch Liên quát lớn: "Im ngay! Một tên lang khách như ngươi lại muốn dụ dỗ chúng ta làm mồi cho ngươi hả? Ngươi muốn dùng cái mánh khóe vụng về này để lừa dối chúng ta sao, đúng là không muốn sống nữa rồi!"
"Xoetl"
"Cạch!"
Hàng chục món vũ khí đã được rút ra, chĩa vào Hououin Kyouma.
Những tên hải tặc vừa nãy còn đang cười phá lên, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.
Nhưng Hououin Kyouma vẫn bình tĩnh lạ thường.
Hắn chẳng muốn nhìn Bạch Liên, đôi mắt chỉ dõi vào tên Thiên Long Vương vẫn im lặng nãy giờ.
Hắn đút cả hai tay vào túi quần, vừa cười vừa nói: "Đây là một cơ hội ngàn năm có một, các ngươi có đủ sức mạnh đấy. Còn ta, có thể giúp các ngươi dẫn đường, tránh khỏi hải quân!"
"Tin ta đi, nếu bỏ lỡ cơ hội này, các ngươi sẽ không còn có được thời cơ tốt thế này nữa đâu, đối với vùng đất giàu có kia nữa!"
Nói rồi, hắn quay người nhìn sang những tên hải tặc khác.
Nghe những lời này, bọn hải tặc bắt đầu rục rịch.
Chúng là bá chủ vùng biển Nam Hải, đã từng đánh bại rất nhiều quốc gia nhỏ ở phương Nam, trên vùng biển lớn này gần như không có đối thủ.
Nhưng chỉ đánh nhau lẻ tẻ thế này thôi thì chúng đã thấy chán ngấy từ lâu rồi.