Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1173 - Chương 1164: Vật Chứa Đủ Bền

Chương 1164: Vật chứa đủ bền Chương 1164: Vật chứa đủ bềnChương 1164: Vật chứa đủ bền

Hắn ta cầm ấm trà rót cho mình một tách, vừa uống, ánh mắt hắn ta qua khung cửa sổ bằng kính trong suốt, nhìn sang phòng nghỉ bên cạnh, Lương Duyệt đang ôm trường đao, nhằm chặt mắt dưỡng thần.

"Muốn ép buộc nâng cao năng lực, thì phải có một vật chứa đủ bền chắc, dung lượng đủ lớn. Nếu không thì không thể chịu đựng được năng lượng khổng lồ trong thời gian ngắn.

"Thí nghiệm này cũng không phải ai cũng có thể làm được, nhất định phải chọn một người có tố chất tuyệt vời, ý chí kiên định để thực hiện."

"Vị võ sư bên cạnh ngươi, chính là một viên ngọc thô thuần khiết! Nếu có thể khai phá khả năng của cô ấy, ta tin rằng sẽ không hề thua kém ngươi đâu. Sẽ trở thành một người giúp sức ngươi rất tốt!"

Với năng lực của Đặng Viễn Bá, điều tra thân phận, hoàn cảnh của Lương Duyệt là một chuyện vô cùng đơn giản.

Quả thực, gia thế của Lương Duyệt có thể khiến người ta kinh ngạc.

Gia tộc ba đời học võ, ông nội và cha đều là cao thủ quốc thuật.

Lương Duyệt tinh thông hơn ba trăm loại võ thuật, trong đó có cả võ thuật thực dụng của nước ngoài.

Mười bảy tuổi đã trở thành vận động viên võ thuật cấp Vô Song, từng đảm nhiệm vệ sĩ cho một số cán bộ cao cấp.

Một người có thể làm được những chuyện này, dùng cụm từ một trong muôn vạn người để hình dung ra cô ấy chính là một sự sỉ nhục.

Ít nhất là một sự tồn tại hiếm có trong hàng trăm triệu người!

Đặng Viễn Bá không biểu lộ gì, thầm nhìn Trương Dịch bên cạnh, trong lòng có một câu không nói ra.

Trong mắt hắn ta, Lương Duyệt có tố chất toàn diện cao hơn, không gian phát triển lớn hơn Trương Dịch nhiều.

Dù sao để có thể trở thành vệ sĩ cho nhân vật ở địa vị đó, rốt cuộc phải trải qua quá trình tuyển chọn khắc nghiệt đến mức nào mới có thể nổi bật vượt trội, Đặng Viễn Bá rất hiểu rõ.

Còn Trương Dịch thì sao?

Hắn ta chỉ là một nhân viên trông coi kho hàng nhỏ bé ở thành phố Thiên Hải mà thôi.

Dù có năng khiếu đi chăng nữa, cũng không bằng được với Lương Duyệt, một nhân tài ưu tú được bồi dưỡng nghiêm khắc từ nhỏ như vậy.

"Thế nào, Trương Dịch, có muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của ta không? Đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại."

"Để đối phó với những trận chiến tiếp theo, ngươi cũng cần có một vài người đáng tin cậy."

Trương Dịch nhìn chằm chằm vào đôi giày của Đặng Viễn Bá, hơi cau mày, rơi vào cảnh thiên nhân giao chiến.

Hắn có thể tin tưởng Đặng Viễn Bá không?

Điểm này không dễ nói.

Nhưng rất rõ ràng, đây là một cơ hội rất tốt.

Nếu không phải vì chuyện Đặng Thân Thông xảy ra thì tập đoàn Đặng thị cũng sẽ không thể giúp đỡ hắn.

Nếu như bỏ lỡ thì cũng khá đáng tiếc.

Đặng Viễn Bá cũng không thúc giục Trương Dịch, thậm chí còn rất chu đáo nói: "Việc này đúng là cần suy nghĩ cẩn thận, dù sao ngươi và Đặng Gia cũng không có quá nhiều tình cảm, nghỉ ngờ chúng ta là chuyện bình thường."

"Chỉ có điều, đối với ngươi đây thực sự là một cơ hội hiếm có. Ta hy vọng ngươi sẽ nắm bắt được tương lai!"

Trương Dịch hít sâu một hơi: "Ta cần cân nhắc một chút. Không cần quá lâu, chỉ cần cho ta một ít thời gian."

Đặng Thần Thông cười nói: "Đương nhiên có thể rồi."

Trương Dịch không tự mình quyết định, hẳn quyết định đi tìm Dương Hân Hân để thương lượng. Trương Dịch nhanh chóng đến phòng khách bên cạnh, tìm thấy Dương Hân Hân và Lương Duyệt.

Hắn bảo hai người lại gần, khẽ bàn bạc việc này.

Cơ hội ngàn năm có một, hắn không muốn kéo dài quá lâu, huống hồ Thực Nguyệt không biết ngày nào sẽ lại quay lại, thời gian rất quan trọng.

Muốn quyết định thì phải nhanh!

Lương Duyệt nghe Trương Dịch nói xong thì lập tức có chút động lòng.

Đặng Gia chắc chắn nắm giữ công nghệ gen liên quan đến dị nhân khá toàn diện.

Nghe nói các loại thuốc gen ở Bạo Tuyết Thành đều được nghiên cứu ra với sự giúp đỡ của họ.

Lương Duyệt rất muốn nâng cao thực lực của bản thân.

Cô nói với Trương Dịch: "Ta muốn thử một chút! Dù sao có rủi ro thì cũng do chính ta tự gánh lấy, cứ cho ta thử trước. Nếu có hiệu quả và không có tác dụng phụ thì hãy để những người khác cũng đến đây."

Trương Dịch liếc nhìn cô: "Ngươi luôn dũng cảm như vậy sao?"

Hắn không biết nói gì cho phải.

Trong lòng Lương Duyệt luôn có một loại cảm giác chính nghĩa và tỉnh thân cống hiến không rõ ràng.

Nhưng theo Trương Dịch thấy thì có vẻ không coi mạng sống của mình ra gì.

Lương Duyệt bất đắc dĩ nói: "Vậy thì phải làm sao? Sắp tiếp tục khai chiến với Thực Nguyệt rồi, nếu chúng ta không nâng cao chiến lực thì chỉ có cản trở ngươi mà thôi." Cô nghĩ đến lần trước, bản thân qua đó chẳng qua là đi để trợ chiến.

Nếu không đi theo Trương Dịch thì hãy tự hỏi lòng mình, cô có thể đánh thắng được dị nhân của Thực Nguyệt không?

Có lẽ là không đánh lại được!

Dị nhân của Thực Nguyệt không biết đã nuốt chửng bản nguyên của bao nhiêu dị nhân rồi.

Còn cô thì sao? Trước giờ vẫn luôn nhặt những thứ còn sót lại của Trương Dịch.
Bình Luận (0)
Comment