Chương 1196: Quay trở lại
Chương 1196: Quay trở lạiChương 1196: Quay trở lại
Tránh đến lúc đó để họ đi tìm chết lại để người ta nắm thóp được.
Ba người đồng thanh nói: "Chỉ cần có thể tiêu diệt được Thực Nguyệt, chúng †a nguyện hiến dâng mạng sống!"
Đối với những chiến sĩ này đã chinh chiến trên chiến trường lâu năm thì cái chết không phải là điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ nhất chính là không có cơ hội rửa sạch nỗi ô nhục trên người, mang theo sự hối hận mà sống trong sự hèn nhát.
Trương Dịch cuối cùng cũng quyết định cho ba tên Diệp Hà công khai đọc lời kiểm điểm sau đó sẽ tiếp nhận chúng vào đội.
Dù sao ba tên này cũng là chiến lực không tồi, vê sau đánh Thực Nguyệt chắc chắn dùng được.
Dù sao chúng có ý kiến về Trương Dịch trong lòng, nhưng ra chiến trường cũng không dám kháng lệnh.
Vì như thế, Trương Dịch có thể danh chính ngôn thuận giết chết bọn họ.
Thời gian kế tiếp, huấn luyện chính là công việc chủ yếu của bọn họ.
Còn Cao Trường Không cũng thỉnh thoảng liên lạc với Trương Dịch, thảo luận về nội dung tác chiến liên hợp lúc đó.
Còn bên tổng bộ, càng là mỗi thời mỗi khắc đều trong tình trạng chú ý đến hướng đi của từng khu vực trong đại khu.
Trung tâm chỉ huy tác chiến.
Thời gian đã nửa tháng trôi qua kể từ lần vây quét Thực Nguyệt trước. Nửa tháng này, tổng bộ đã tiến hành toàn diện kế hoạch, chỉ đợi thời điểm Thực Nguyệt xuất hiện lần nữa.
Chu Chính đích thân gọi cho thống soái đại khu Đông Hải.
"Lão Lý à, chuyện phát sinh trước đó ở đại khu của chúng ta, hẳn là ngươi cũng rõ ràng. Lang Nhân chính là vượt biển mà đến, khu Đông Hải của ngươi phụ trách phòng thủ bờ biển, chuyện này ngươi cũng có trách nhiệm."
Đại khu Đông Hải, vốn chỉ phụ trách công tác phòng thủ bờ biển vùng biển phía đông.
Nhưng sau khi tận thế đến, tiến vào thời đại thiết giáp hạm băng dương, hải quân thông thường không thể duy trì chiến đấu ở vùng nước sâu.
Cho nên đại khu Đông Hải liền phụ trách công tác tuân tra phòng thủ toàn tuyến bờ biển đông nam.
Thống soái đại khu Đông Hải Lý Quảng Hiếu nghe lời Chu Chính nói, không khỏi bĩu môi.
"Lão Chu à, ngươi nói chuyện này thì không hợp lý rồi! Phòng thủ miền Đông Hải của chúng ta, chủ yếu là các tổ hải tặc đột ngột xuất hiện xung quanh, cùng đề phòng các thế lực khu vực khác có khả năng phát động xâm lược biên giới của chúng ta nữa."
"Bây giờ thời kỳ băng hà giá lâm, chúng ta không có nhiều nhân lực có thể chặn được tất cả lỗ hổng. Cá nhỏ tôm †ép cũng không thể chặn hết được."
Chu Chính gật đầu.
"Ta biết, ta biết! Lần này ta lo lắng, chính là vì hành động của Thực Nguyệt, dẫn đến rất nhiều thế lực hải ngoại có ý đồ bất chính." "Cho nên công tác phòng thủ bờ biển của mấy người nhất định phải hết sức để tâm! Đặc biệt là khu vực Đông Nam ven biển của đại khu Giang Nam chúng ta."
Lý Quảng Hiếu nói: "Không cần ngươi nhắc nhở, chuyện này ta hiểu trong lòng. Bây giờ là thời khắc vô cùng nguy cấp, bất kỳ đội tàu nào xuất hiện ở vùng biển lân cận, chúng ta cảnh cáo lần một không có hiệu lực thì sẽ trực tiếp khai hỏa đánh chìm! Không cho bọn chúng có cơ hội đổ bộ."
Nói là thế, nhưng đại khu Đông Hải cũng chỉ có thể tập trung lực chú ý vào những đội tàu quy mô lớn.
Không có nhiều tỉnh lực và nhân lực có thể chặn hết từng chiếc tàu.
Cho nên, tàu phá băng của Thực Nguyệt mới có thể vượt biển mà đến. Lý Quảng Hiếu bỗng hỏi: "Lão Chu, †a nghe nói Thực Nguyệt kia đã bị mấy người các ngươi tiêu diệt một nửa rồi, giờ tung tích cũng không biết ở đâu."
"Liệu chúng có phải sợ hãi rồi, bỏ chạy rồi không? Các ngươi thế này, suốt ngày tung tin phong thanh hù dọa, nếu mà có chuyện gì..."
Giọng điệu Lý Quảng Hiếu mang theo vẻ trêu chọc.
Hắn ta với Chu Chính cũng là quen biết từ lâu, nhìn thấy Chu Chín hăn quả đẳng, hắn ta có chút hả hê, nhưng đó là sự trêu chọc giữa những người bạn cũ, không mang theo ác ý.
"Không đâu, ta biết chúng chắc chắn sẽ quay lại!"
Chu Chính nghiêm mặt, dứt khoát nói.
"Ta quá hiểu lũ sói con kia rồi! Sói muốn ăn thịt thì đừng hòng mà nhét cỏ."
"Lũ sói con này chỉ cần thấy máu liền nổi điên. Chúng sẽ không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục nuốt chửng đại khu Giang Naml"
"Ta ở đây chờ chúng tới."
Bên Lý Quảng Hiếu khi nghe thấy thế, liền trả lời: "Được, chuyện trên đất liền mấy người tự giải quyết. Còn tuyến bờ biển để ta phong tỏa! Chỉ cần phát hiện tung tích của chúng, ta đảm bảo, chúng chắc chắn không thể rời khỏi bằng đường biển được nữa!"...
Đúng như Chu Chính suy đoán, người Thực Nguyệt chưa từng từ bỏ chiếm cứ Trung Nguyên.
Chúng sau trận chiến trước đã rút lui.
Mục đích rút lui không chỉ là để dưỡng thương. Mà còn là để lấy đây làm vốn liếng, chiêu mộ thêm nhiều cánh tay đắc lực, phát động một trận chiến càng hoành tráng hơn!
Băng dương, buổi sáng sương mù dày đặc, tầm nhìn không thấy rõ.
Nhiệt độ không khí khiến người ta cảm thấy cả máu cũng lạnh cóng.
Binh đoàn hải tặc Thiên Long, đội bốn, lợi dụng lớp sương mù mịt mù đã tiến vào vùng biển Đông Nam.
Đoàn tàu hướng thẳng đến đại khu Giang Nam, khu vực xa hoa bậc nhất.