Chương 1208: Rơi vào bẫy
Chương 1208: Rơi vào bẫyChương 1208: Rơi vào bẫy
Nhưng mà, chỉ cần có thể tiến sát đến gần thì họ vẫn là chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mặc dù bọn hải tặc đang cố thủ căn cứ Triêu Vũ nhưng chúng không hề hiểu địa hình nơi này.
Ngược lại, trước khi xuất phát, Trương Dịch đã cho mọi người xem bản đồ địa hình đầy đủ của căn cứ Triêu Vũ.
Bách Lý Trường Thanh nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Tiếp tục tiến lên! Tiết Mạc, ngươi dấy lên một trận bão tuyết để làm nhiễu loạn tâm nhìn của bọn chúng. Hiện giờ đôi bên đã biết rõ mục đích của nhau rồi, không cần phải giấu giấu diếm diếm nữal" Tiết Mạc đáp: "Rõ!"
Năng lực của hắn ta là gió, rất dễ phát huy trong thời tiết bão tuyết kiểu này, chỉ cần tạo ra một trận bão tuyết là có thể hình thành nên một địa hình ẩn nấp tự nhiên để che khuất tâm nhìn.
Tiết Mạc triệu hồi một trận bão tuyết dữ dội, tạo thành một cơn bão tuyết ở một góc căn cứ Triêu Vũ.
Rồi các thành viên đội Thiên Cẩu được sự che chở của trận bão tuyết, lao thẳng tới cảng biển của căn cứ Triêu Vũ!
Biến động ở đây nhanh chóng đã thu hút sự chú ý của bọn hải tặc.
Canute ngồi trên một chiếc xe chiến phủ đầy tuyết, để lộ hàm răng sắc nhọn như cá mập.
"Là quân chính quy của đại khu Giang Nam đến sao?" "Huynh đệ! Giết hết!"
Hắn ta rít gào một tiếng, bọn hải tặc xung quanh cũng điên cuồng giơ súng trong tay lên, gào rú dữ tợn.
Những tên côn đồ này, bất kể đối diện với ai cũng không hề khiếp sợ, chúng chính là những kẻ coi cái chết như một trò đùa.
Trên đồng bằng đầy tuyết, tiếng súng đã vang lên đanh thép, nòng súng chĩa về quỹ đạo mà Trương Dịch và những người khác đi.
Nhưng loại đạn bình thường này hoàn toàn không thể gây sát thương cho bộ đồ tác chiến.
Đừng nói đến trình bắn súng tệ hại của chúng, thậm chí ngay cả bắn xuyên qua bão tuyết để bắn trúng mọi người cũng không được.
Bách Lý Trường Thanh xông lên phía trước, hắn ta gầm gừ: "Đừng quan tâm đến những tên tép riu đó, trước tiên phải giết chết tên dị nhân kia! Giải quyết trận chiến trong thời gian nhanh nhất!"
Mỗi người nạp đạn, tất nhiên là sử dụng vũ khí chính thức và nã Khởi Nguyên Đạn.
"Đùng đùng đùng đùng!"
Bên phía căn cứ cảng biển, bọn hải tặc giãm lên những chiếc thùng sắt, cười điên cuồng bắn về phía này.
Những tên dị nhân của chúng không chủ động tấn công, mà đang lẩn trốn trong bóng tối, chờ đợi cơ hội chiến đấu cận chiến.
Nhưng ngay khi Trương Dịch và những người khác tiến đến cách tuyến phòng thủ của cảng biển khoảng một nghìn mét thì xuất hiện một thế lực vô cùng đột ngột. Bách Lý Trường Thanh xông lên phía trước nhất, cả người đột nhiên bị bật ngược trở về, lăn một vòng trên mặt đất, sau đó dùng kỹ năng điều khiển cơ thể thuần thục để ổn định lại dáng người.
Những người khác cũng không kịp phản ứng, đâm sâm vào thế lực đó.
"Đây là cái quái gì?”
"Phía trước có bức tường, một bức tường trong suốt!"
Ở nơi mà họ không thể nhìn thấy, có một bức tường trong suốt chắn ngang đường đi của họ.
Trương Dịch ánh mắt sắc lạnh, tên dị nhân của đối phương đã ra tay.
Hắn ta giơ cây Bạch Kiêu trong tay lên"Mọi người nhường đường!"
Các thành viên trong đội lần lượt tránh ra để lộ ra một con đường, Trương Dịch chĩa súng vào bức tường vô hình đó và nã một phát.
Nhưng viên Thánh Ngân Tử Đạn có thể phá ma lực, vậy mà lại dừng lại trước bức tường đó, rồi rơi thẳng xuống đất.
"Ngay cả Thánh Ngân Tử Đạn cũng vô dụng sao? Rốt cuộc thì đây là năng lực gì?"
Ngay khi họ không thể tiến lên được thì ở phía xa vang lên tiếng động cơ.
Bọn hải tặc hung hãn cưỡi những chiếc xe mô tô chạy trên tuyết, vượt qua tuyến phòng thủ container của cảng Triêu Vũ, lao tới phía này.
"Bắt được rồi, hoá ra là một con cá lớn!"
"Hahaha, mạng của những người này có thể đổi được bao nhiêu vật tư từ đại khu Giang Nam nhỉ!" "Kiếm được rồi, chuyến này chúng †a đến đây đúng là không công cốc!"
Trương Dịch bọn họ nhìn một ngàn tên hải tặc hung hăng xông lên, giống như thấy một đám côn trùng đáng ghét.
"Bọn chúng lại dám chủ động phát động xung phong, đúng là đi tìm chết a2"
Ngô Địch trào phúng cười lạnh nói.
"Bọn chúng còn chưa biết rõ, chính mình đối mặt thế nào địch nhân đâu!"
Hải tặc chỉ có ở trên biển mới có thể tung hoành ngang ngược được thôi.
Lên đất liền, bọn chúng chính là tự chặt một cánh tay.
Đừng nói mấy đội thông thường, dù là Thiên Long Vương tới đấy, cũng không dám liều mình với đội điều tra.
Cho nên trong mắt Ngô Địch, những người này nghiễm nhiên là tìm đường chết.
Trương Dịch lại lạnh lùng nhìn đám hải tặc, không nói bất kỳ câu nào.
Không biết vì sao, trong lòng hắn ta nảy sinh một loại cảm giác không lành.
Nghĩ nghĩ, Trương Dịch lui vê phía sau mấy bước.
Kết quả, thân thể hắn ta lại một lần nữa cảm nhận được loại cảm giác cứng rắn như thế bị ngăn lại.
Trương Dịch đưa tay về phía sau sờ soạng, quả nhiên, đường đi của bọn họ đã bị bức tường vô hình kia giam chết!
Trương Dịch lập tức nói: "Quan sát chung quanh một chút, có lẽ chúng ta đã rơi vào bẫy rồi!"