Chương 1255: Trút hết nỗi căm hận
Chương 1255: Trút hết nỗi căm hậnChương 1255: Trút hết nỗi căm hận
Nhưng không ai nghi ngờ rằng câu nói giết chết mọi người của hắn là lời nói đùa.
Không khí trong văn phòng đã trở nên có chút kỳ lạ, thậm chí có nhân viên bắt đầu run rẩy.
Trước sinh tử, có nhân viên cuối cùng không nhịn được nữa.
Một người phụ nữ vừa khóc vừa nói: "Ta muốn đi, ta muốn tan làm!"
Cao Trường Không rất lịch sự nhường đường: "Có thể đi ngay bây giờ"
Người phụ nữ đó không dám quay đầu nhìn ánh mắt của Chu Chính và Lan Tân Thành, khóc lớn chạy ra ngoài.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng bị khát vọng sinh tôn điều khiển, tranh nhau chạy ra cửa.
Chu Chính nhắm mắt lại, vẫy tay với vài thuộc hạ đang do dự bên cạnh: "Các ngươi đều rời đi đi, mục tiêu của bọn họ là ta."
Mấy người thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhận được mệnh lệnh của Chu Chính thì khẽ nói: "Chu Soái bảo trọng", sau đó cũng theo những người khác rời khỏi văn phòng.
Cuối cùng, chỉ còn Lan Tân Thành vân ở cạnh Chu Chính.
Có lẽ là vì hắn không muốn chạy trốn.
Nhưng nhiều hơn nữa, là vì hắn đã bị trói buộc với Chu Chính.
Là thư ký của Chu Chính, một khi Chu Chính chết, mà hắn còn sống, hắn cũng sẽ mất đi tất cả mọi thứ ở Bạo Tuyết Thành.
Đến lúc đó, Thống Soái mới lên chức, chắc chắn sẽ xem hắn là người đào ngũ để xử lý.
Thay vì lúc đó chết thảm, thì thà bây giờ liều mạng một phen!
Cao Trường Không nhìn Chu Chính đang ngồi trên ghế, mặt đối mặt với hắn.
"Bây giờ, để ta tiễn ngươi một đoạn đường nhé! Chu Soái!"
Chu Chính nhìn Cao Trường Không, khuôn mặt lạnh lùng, trâm giọng hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi một câu, rốt cuộc là vì sao ngươi phản bội không? Đại khu Giang Nam rốt cuộc có chỗ nào khiến ngươi áy náy sao?"
"Ở đây, ngươi có tất cả mọi thứ, ngươi được hàng vạn người kính trọng ngưỡng mộ. Còn phản bội chúng ta, ngươi có thể nhận lại được cái gì?" Gương mặt của Cao Trường Không dần giãn ra.
"Ha, ha, ha hat"
Hắn ta bất thình lình cười lớn.
"Chu Chính, cho đến tận bây giờ ngươi vẫn không biết tại sao ta lại muốn giết ngươi sao?"
"Thì ra là vậy, ta cũng hiểu mài Trong mắt ngươi, một tiểu nhân như ta chẳng hề xót xa, vô cùng nhỏ bé!"
Hắn ta cười lớn, ánh mắt ngày một lạnh lẽo.
"Ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu thôi."
"Sau khi thế giới tận thế đến, cha mẹ ta cũng đã tử vong vì lệnh mà ngươi đã ban hành."
"Bọn họ đều là những người đã ngoài sáu mươi tuổi! Không có khả năng sống sót trong thế giới tận thế, là mệnh lệnh của ngươi đã đuổi bọn họ ra khỏi Bạo Tuyết Thành!"
"Từ lúc đó đến nay, ta không lúc nào là không muốn giết ngươi và cả đám thủ lĩnh cấp cao của Bạo Tuyết Thành đã cùng ngươi ban hành luật lệ!"
Chu Chính nghe xong lời Cao Trường Không nói, đành nhắm mắt bất lực.
"Thì ra là vì chuyện này!"
"Nhưng vào thời điểm đó, làm như thế là sự lựa chọn tất yếu. Chúng ta không có khả năng nuôi sống nhiều người đến như vậy!"
"Toàn bộ Kim Lăng hồi đó có tới 15 triệu dân số thường trú! Theo tình hình thảm hoạ lan rộng, dân cư các thành phố lân cận cũng bắt đầu đổ về Bạo Tuyết Thành." "Mọi người đều mong muốn đưa người thân, ngươi bè của mình vào pháo đài tận thế này để giúp họ sống sót."
"Nếu chúng ta không có biện pháp, chỉ cho những người có khả năng tạo ra giá trị cao hơn được sống sót. Thế thì kết cục cuối cùng sẽ là tất cả cùng chết!"
Giọng điệu của Chu Chính trở nên kiên quyết hơn.
"Cho nên, cha mẹ của ngươi cũng phải như vậy mà thôi!"
Nghe Chu Chính giải thích xong, Cao Trường Không võ tay.
"Giải thích không tệ, đúng là Thống Soái Chu Chính! Quả thật là công bằng, sáng suốt, đáng khâm phục!"
"Nếu ngươi thực sự làm như vậy, thì trong lòng ta có lẽ còn có thể thông cảm được." "Nhưng ngươi đâu có!"
Khóe miệng Cao Trường Không thoáng vẻ giêu cợt.
"Ngươi dám nói, ngươi đối xử với tất cả mọi người đều công bằng như nhau không? Năm nay ngươi cũng sắp sáu mươi tuổi rồi, cũng chẳng phải dị nhân, nếu không ngồi trên vị trí này, thì ngươi đã già yếu đến mức chẳng làm nổi mấy việc chân tay nữa."
"Trong nhà, ngươi còn phải nuôi vợ con, chúng chẳng phải cũng không cần tham gia lao động sao?"
"Còn nhiều thủ lĩnh cấp cao khác của Bạo Tuyết Thành, họ có giống dân thường bình thường không? Họ đã tạo ra giá trị gì để bản thân và gia đình có thể sống cuộc sống sung túc ở Bạo Tuyết Thành?”
Giọng Cao Trường Không cũng cao hơn vài decibel.
"Bạo Tuyết Thành từ khu S đến khu E, những bức tường thành cao lớn kia chính là rào cản bẩm sinh giữa các tầng lớp!"
"Ngay từ đầu, các ngươi đã không đối xử công bằng với mọi người!"
"Trong mắt các ngươi, chúng ta ở khu E đều là những kẻ hèn kém!"
"Mà bây giờ, Thống Soái Chu Chính thân mến, ngươi sắp chết đến nơi rồi mà vân ngồi đây ra rả với ta về cái từ [công bằng]!"
"Ngươi không cảm thấy nói như vậy là rất buồn cười sao?"
Cao Trường Không khinh thường nhìn xuống Chu Chính.
Hắn ta cười một cách vô tư, chế nhạo Chu Chính. Hắn ta nói ra những lời mà mình đã kìm nén suốt nửa năm, trút hết nỗi căm hận, bất bình mà mình đã tích tụ bấy lâu.
Lúc này, trong lòng hắn ta vô cùng thoải mái.
Cuối cùng thì hắn ta cũng không cần phải sống nơm nớp lo sợ nữa!
Chu Chính bị Cao Trường Không chê bai đến mức không nói nên lời.