Chương 1282: Đến Bạo Tuyết Thành
Chương 1282: Đến Bạo Tuyết ThànhChương 1282: Đến Bạo Tuyết Thành
Chu Chính cũng biết Trương Dịch cố ý như thế, nhưng cũng không vạch trần.
Hắn mỉm cười nói: "Được rồi, được rồi, ngươi nghỉ ngơi lâu như vậy cũng đủ rồi. Ngay cả Bách Lý Trường Thanh bọn họ cũng bị ta sắp xếp đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài rồi."
Bạo Tuyết Thành không nuôi kẻ nhàn rỗi, nếu khi đó Trương Dịch ở lại Bạo Tuyết Thành cũng sẽ phải bôn ba vất vả.
Còn Bách Lý Trường Thanh sau khi được bộ phận y tế chữa trị, thương thế đã bình phục.
Chỉ có điều, Chu Khả Nhi có nói với Trương Dịch là các loại thuốc hợp chất đó của Bạo Tuyết Thành đều có tác dụng phụ rất lớn đối với cơ thể.
Nhìn thì Bách Lý Trường Thanh đã lành hẳn nhưng chắc chắn cơ thể hắn ta để lại di chứng, thậm chí còn có khả năng rút ngắn tuổi thọ.
"Đại khu của ta có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, cần ngươi sang đây một chuyến. Lúc đó ta sẽ trực tiếp nói chuyện với ngươi."
Giọng điệu của Chu Chính nghiêm túc hẳn lên.
Sắc mặt Trương Dịch nhíu lại.
Lại có chuyện phải làm rồi à?
Lại còn là chuyện điện thoại không tiện nói.
Vậy thì chắc chắn không phải là nhiệm vụ bình thường, bằng không Chu Chính không thể nào để hắn ta đi làm.
Hắn ta trâm mặc mấy giây rồi quyết định là đi đến Bạo Tuyết Thành trước, xem tình hình rồi tính tiếp.
"Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ đi qua."
Trương Dịch nói xong với Chu Chính rồi về phòng thay quân áo.
Bất luận thế nào thì mỗi lần ra ngoài hắn ta đều quen mặc đồ tác chiến, chí ít cũng phải mặc bộ đồ chiến đấu bó sát màu đen.
Lúc đi ra ngoài, hắn ta chỉ nói một câu với Từ béo: "Ta đến Bạo Tuyết Thành một chuyến, lát nữa nếu họ hỏi ta đâu thì cứ nói lại với họ là như vậy."
Từ béo nghe Trương Dịch sắp đi thì lập tức nhảy từ trên ghế sofa xuống.
"Sẽ không lại là chuyện rắc rối cần chúng ta phải hành động đấy chứ?"
Trương Dịch tròn mắt/Ai mà biết chứ? Tóm lại hãy đến đó rồi xem đã." Từ béo liếm liếm môi: "Hay là ta đi cùng ngươi đi?"
Trương Dịch tròn mắt,"Cút sang một bên! Ta không đi nghỉ mát."
Từ béo nhớ lại cái hương vị ấy rồi, hẳn ta đã thích các dịch vụ của Bạo Tuyết Thành mất rồi.
Dù sao thì nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, kỹ thuật cũng rất chuẩn. Quan trọng là không cần hắn ta phải dùng tình cảm, cũng không có nguy cơ bị lừa.
Sau khi từ chối Từ béo, Trương Dịch đi ra khỏi nơi trú ẩn, định tự một mình đến Bạo Tuyết Thành.
Dù gì thì cũng không phải lần đầu rồi, hắn ta rất quen đường.
Ngồi tàu chuyên dụng chỉ mất một giờ đồng hồ là tới, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Một lát sau, Trương Dịch đã đến Bạo Tuyết Thành.
Hắn ta đi ra khỏi tàu chuyên dụng, cảnh tượng trước mắt khiến đôi mắt hắn †a sáng lên.
Trước mặt hắn ta là một người phụ nữ, người phụ nữ xinh đẹp với lớp trang điểm tinh xảo.
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh lá cây, thiết kế hai hàng khuy, những chiếc khuy màu đen cùng màu với mái tóc dài của cô ấy.
Gương mặt cô ấy rất nhỏ, trắng trẻo như băng tuyết, đôi mắt to tròn nhìn Trương Dịch với vẻ đánh giá.
Trương Dịch đã gặp rất nhiều loại người, ngay từ người phụ nữ trước mắt này, hắn ta đã có thể nhận định ngay rằng, cô ta không phải người bình thường. Trong xương cốt cô ấy có một vẻ quý phái - mặc dù Trương Dịch không muốn dùng từ này để khen ngợi người khác, nhưng người phụ nữ trước mắt rất giống với một số tiểu thư mà hắn ta từng gặp.
Trên gương mặt cô ấy có một vẻ kiêu ngạo không trải sự đời, thậm chí là cả sự ngây thơ.
Trương Dịch có thể đoán rằng, sau ngày tận thế, cô ấy chắc chắn chưa từng trải qua sự tuyệt vọng và đấu tranh của những người bình thường.
"Ngươi chính là Trương Dịch? Đội trưởng có danh hiệu [ Hỗn Độn ] phải không?"
Người phụ nữ nhìn Trương Dịch, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trương Dịch nhướng mày, mỉm cười gật đầu, trả lời: "Ta chính là Hỗn Độn. Còn ngươi là ai?"
Gương mặt người phụ nữ nở một nụ cười lịch sự.
"Ta là nhân viên văn phòng của Thống Soái, Chu Vân Tước. Thống Soái đã cho ta đến đón ngươi!"
Cô nói, nhoài tay phải đang để trong túi ra một cách tao nhã.
Bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn mềm mại nhìn vào là biết chưa từng chịu khổ.
Còn Trương Dịch thâm nghĩ: Chu Vân Tước, họ Chu ư? Xem ra là người có quan hệt!
Trương Dịch chưa từng nghe nói Chu Chính có con gái, chỉ mơ hồ nhớ Bách Lý Trường Thanh đã từng nói, hắn có một ngươi con trai mười sáu tuổi.
Cho nên người phụ nữ trước mặt này có thể là cháu gái họ bên ngoài của hắn.
Trương Dịch không nghĩ ngợi nhiều nữa, đưa tay ra bắt tay cô.
Nhưng Chu Vân Tước lại cau mày khi thấy đôi găng tay da trên tay Trương Dịch.
Cô ta mở đôi môi đỏ thắm, giọng điệu có chút không vui, nhưng thần thái cử chỉ tao nhã và không thất lễ.
"Trương tiên sinh, ngươi làm như vậy thì có phải là hơi vô lễ rồi không?”
Trương Dịch ngạc nhiên nhìn cô †a;Hở?"
Cô ta chỉ vào đôi găng tay trên tay Trương Dịch/Ý ta là, khi bắt tay người khác, tối thiểu cũng nên cởi găng tay ra chứ? Ngươi thấy có đúng không?"
Cô ta cười hỏi ngược lại.