Chương 1284: Thần Chi Nguyên
Chương 1284: Thần Chi NguyênChương 1284: Thần Chi Nguyên
Trương Dịch đến trung tâm chỉ huy, sau khi bảo vệ nhìn thấy Trương Dịch, liền cung kính chào, ánh mắt ngưỡng mộ.
Trương Dịch gật đầu, bước vào tòa nhà.
Chu Vân Tước nhờ người khác đỗ xe giúp mình, cũng vội vàng đuổi theo Trương Dịch, cùng nhau vào thang máy.
Hai người trong thang máy ai cũng không nói gì.
Trương Dịch đơn giản là lười nói nhiều với người phụ nữ này.
Cho dù một người phụ nữ có đẹp đến đâu, nếu quá phiền phức, thì tất nhiên một người đàn ông như Trương Dịch vẫn sẽ tránh xa. Chu Vân Tước tức tối đứng dựa vào bên kia Trương Dịch, mặt đầy vẻ không Vui.
"Đinhl"
Thang máy dừng ở tâng sáu, Trương Dịch bước ra, vừa vào cửa làm việc Chu Chính rộng lớn đã đập vào mắt.
Lúc này Chu Chính đang xem tài liệu trên máy tính.
Thấy Trương Dịch và Chu Vân Tước đến, trên mặt hắn tức thì nở nụ cười.
"Trương Dịch tới rồi! Nhanh, vào ngồi đi."
Hắn tháo kính xuống, đứng dậy bảo Lan Tân Thành mau pha cà phê Blue Mountain mà Trương Dịch thường uống, sau đó nhiệt tình kéo Trương Dịch ngồi xuống sô pha.
Cái bộ dạng quan tâm quá mức đó, đến nỗi còn mừng hơn là thấy đứa con trai thất lạc nhiều năm trở về.
Đây là lần đầu tiên Chu Vân Tước thấy Chu Chính đối xử với một người nào đó nhiệt tình đến thế, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: "Ghê quá, người không biết còn tưởng hắn là con riêng của ngươi nữa ấy chứ!"
Cô ta chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.
"Chu Soái, ngươi gọi ta đến đây là có chuyện gì? Cứ nói rõ với ta là được, để trong lòng ta không còn lo lắng nữa ."
Chu Chính thở dài, đưa tay vỗ đùi một cái.
"Chết tiệt, đúng là gặp phải một vấn đề rất hóc búa!"
Trương Dịch nghe thế, lập tức đứng dậy định rời đi. "Ta chợt nhớ là ở nhà quân áo còn chưa thu, ta về trước đây."
"Khoan đã khoan đã, ngươi đừng vội, ngồi xuống, ngồi xuống, nghe ta nói hết đã!"
Chu Chính vội kéo Trương Dịch vốn định bỏ chạy lại.
Trương Dịch nhìn Chu Chính vẻ khó hiểu/'Chu Soái, ta ít nhiều cũng được coi là công thần của Bạo Tuyết Thành. Ngươi không thể túm được một con dê trắng định vặt hết lông của nó chứ."
Chu Chính xoa tay: "Không phải nhắm vào ngươi, mà là, chuyện này hiện giờ chỉ có ngươi ra tay mới ổn thỏa nhất."
Trương Dịch nhấp một ngụm cà phê, ra ý cho Chu Chính nói tiếp.
Chu Chính từ tốn nói ra tình hình nhiệm vụ lần này. Trên biển cách thành phố Thiên Hải ba nghìn bảy trăm kilomet có một hòn đảo tên là Nham Lưu Đảo.
Trên đó giam giữ một nhóm kiều dân Hoa Tư Quốc ở nước ngoài, họ xa đất mẹ, đã phải chịu cuộc sống khó khăn trên đảo hơn nửa năm.
Hiện tại, họ đang phải đối mặt với cảnh thiếu thốn lương thực, và xung quanh xuất hiện kẻ xấu bắt đầu hành hung giết người.
"Họ đã phát tín hiệu cầu cứu đến đại khu Giang Nam, chúng ta không thể làm ngơ, phải đón họ về."
Chu Chính chính thức nói: "Phải rồi, thành phố Thiên Hải của các ngươi đang thiếu người đúng không? Đến lúc đó cứ để họ sinh sống ở thành phố Thiên Hải, bổ sung thêm nhân lực cho các ngươi là vừa." Những điều vừa nghe đã khiến Trương Dịch ngay lập tức thắc mắc.
"Hơn ba nghìn bảy trăm cây số sao? Xa thế mà ngài còn cho ta đi cứu người?"
Nét cười đây ẩn ý hiện trên gương mặt hắn: "Ta nghe sao cứ như không thể tin được ấy nhỉ!"
Thời kỳ băng hà ập đến đã khiến dân số toàn cầu sụt giảm nghiêm trọng.
Chỉ tính riêng lãnh thổ Hoa Tư Quốc, cũng đã có tới chín mươi phần trăm người đã tạ thế.
E rằng lúc này dân số Hoa Tư Quốc cũng chỉ còn khoảng một trăm triệu mà thôi.
Bây giờ Chu Chính lại để tâm đến những người dân tị nạn cách đó hơn ba nghìn cây số thì đương nhiên sẽ không khỏi khiến Trương Dịch nghi ngờ. Chu Chính hạ thấp giọng, nói với hắn: "Trong chuyện này có một bí mật lớn."
Trương Dịch bất giác chăm chú lắng nghe, ngay cả Chu Vân Tước đang ở cách đó không xa cũng dựng cả tai lên nghe, chỉ sợ bỏ sót mất một chữ.
Tuy nhiên, Chu Chính lại liếc nhìn cô ta: "Vân Tước, ngươi ra ngoài trước đi! Lát ta sẽ gọi ngươi, lúc đó ngươi hãy vào."
Chu Vân Tước tỏ ra thất vọng nhưng vân ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng.
Sau khi cô ta ra ngoài, Chu Chính mới nói với Trương Dịch: "Liên lạc với người bên đó, họ đã tiết lộ rằng có thể họ đã phát hiện ra một món đồ kinh khủng. Món đồ đó, với chúng ta, không, với tất cả các thế lực lớn trên toàn thế giới mà nói đều có ý nghĩa rất lớn!" "Nếu như có thể lấy được nó trong †ay, sức mạnh của toàn bộ đại khu Giang Nam sẽ được nâng cao lên một đẳng cấp. Đối với Hoa Tư Quốc mà nói, đây chính là một chuyện vô cùng trọng đại!"
Trương Dịch kinh ngạc, hắn nhìn Chu Chính, không dám tin vào tai mình.
"Thật sự có khoa trương thế sao? Rốt cuộc nó là thứ quỷ quái gì?
Chu Chính nhìn chằm chằm hẳn rồi nói: "Có khả năng là [ Thần Chi Nguyên ] ."
"Thế là cái gì?"
Trương Dịch hỏi.
Chu Chính kể cho Trương Dịch nghe câu chuyện về Thần Chi Nguyên.