Chương 1313: Đuổi đi quái vật biển
Chương 1313: Đuổi đi quái vật biểnChương 1313: Đuổi đi quái vật biển
Lúc này, nhìn thấy đòn tấn công của mình bị phản ngược lại, đôi mắt của quái vật biển hiện lên vẻ bối rối.
Tuy nhiên, nó cũng nhận ra sức mạnh của đòn tấn công này.
Sau một trận chiến lớn, cơ thể nó đầy thương tích, lại bị tia laser bắn trúng thân, lập tức phát ra một tiếng gầm cực kỳ khủng bố.
Vảy và thịt máu tung tóe, thậm chí có thể nhìn thấy bộ xương đen xì bên trong.
Và tay phải của Trương Dịch, sức mạnh hư không đã bắt đầu ngưng tụ, chuẩn bị biến thành một đòn chí mạng để kết liễu mạng sống của nó! Quái vật biển cuối cùng cũng nhận ra rằng, sức mạnh của người đàn ông †rước mặt này có thể giết chết nó!
Nó gầm lên một tiếng, không chút do dự lao đầu xuống nước, hướng về biển sâu bơi đii
"Hư Không Chi Mâu."
Chất phản vật chất không ổn định ngưng tụ xong, tạo thành một cây giáo dài hơn hai mét.
"Bắn chính xác!"
Trong mắt Trương Dịch xuất hiện rất nhiều tàn ảnh, cuối cùng những tàn ảnh này dần dần hợp lại làm một.
Hóa ra, khả năng bắn chính xác là khả năng dị năng thời gian sớm nhất của Trương Dịch, cũng có thể nói là hình mẫu của Thì Quang Hồi Hưởng.
Nó có thể dự đoán quỹ đạo hành động của đối thủ.
Và bị Thì Quang Hồi Hưởng khóa chặt, thì không thể trốn thoát!
Hư Không Chi Mâu rời tay, cắm vào biển, trên đường đi của nó, nước biển như gặp phải kẻ thù liên trực tiếp tách ra, hàng triệu tấn nước biển nhường đường cho nó, đuổi theo quái vật biển!
"Âm ầm!"
Ngay sau đó, nước biển ồ ạt tràn vào đường hầm khổng lồ đó, nhấn chìm mọi thứ.
Nhưng rất nhanh, máu tươi đỏ thẫm thậm chí hơi đen ngòm đã từ bên dưới cuồn cuộn tràn ra.
Trương Dịch cau mày.
Kể từ khi tăng sức mạnh, sức mạnh của Hư Không Chỉ Mâu cũng được nâng cao rất nhiều, có thể thực hiện sự thay đổi điểm giết từ mặt đến điểm.
Nhưng cho dù như vậy, có thể một đòn giết chết loại quái vật biển khổng lồ này hay không vẫn là một ẩn số.
Vì đây là đại dương, lãnh địa của nó, Trương Dịch không thể đuổi theo.
"Cút xa ta một chút! Nếu không, lần sau ta nhất định sẽ giết chết ngươi!"
Mặt biển trở nên yên bình trở lại, chỉ là máu đã nhuộm đỏ vùng biển rộng hàng chục dặm xung quanh, trông vô cùng khủng bố và quỷ dị.
Phía bên Lão Điền, radar cho thấy không còn sinh vật lớn nào ở gần.
Trương Dịch hỏi: "Còn cách Nham Lưu Đảo khoảng bao xa?"
Lão Điền trả lời: "Còn hơn 1000 hải lý, theo tốc độ hiện tại, ba ngày nữa sẽ đến đích'. "Cho người thường trực trong phòng radar, có khả năng con quái vật biển kia chưa chết".
Trương Dịch cảnh báo.
Lão Điền không khỏi nuốt một miếng nước bọt.
Nếu bị một con quái vật như vậy nhắm đến, hàng ngày lênh đênh trên biển không khỏi khiến người ta thấp thỏm.
Thấy vẻ hoảng sợ của hắn, Trương Dịch thản nhiên nói: "Nó bị thương rất nặng rồi, bây giờ chắc là đang tìm chỗ để chữa thương. Trong thời gian ngắn, không thể đến làm phiền chúng ta".
"Sau khi đưa người lên tàu, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay".
Tốc độ quay về chắc hẳn sẽ nhanh hơn lúc đi, chỉ cần trở vê đất liền thì không cần lo lắng vấn đề quái vật biển nữa. Lão Điền gật đầu đồng ý, quay về nắm lái.
Trương Dịch trở lại khoang thuyền, Chu Vân Tước chạy tới hỏi: "Quái vật biển kia thế nào rồi? Có giết chết được nó hay không?"
Trương Dịch kể lại: "Bị thương nặng, trốn vào sâu trong biển rồi. Hiện không có ảnh hưởng đến chúng ta".
Chu Vân Tước vẫn lo lắng: "Chưa chết sao, nếu sau này nó nhắm vào chúng ta thì phải làm sao?”
Trương Dịch thâm nghĩ: Làm sao mà ta biết được.
Đến lúc đó tính sau, tệ nhất là con thuyền bị phá hủy, hắn vẫn có thể đưa Chu Khả Nhi trốn thoát.
Còn những người khác, chỉ có thể nói là sẽ làm hết sức. Tất nhiên, khả năng xuất hiện tình huống này tương đối thấp.
Có hắn ở đây, khả năng con quái vật này muốn phá hủy Kim Phong chỉ bằng không.
"Khoảng ba ngày nữa là đến Nham Lưu Đảc'.
Trương Dịch nói với Chu Vân Tước: "Liên lạc với người bên kia đi!"
Ánh mắt Chu Vân Tước dần sáng lên.
Cuối cùng cũng được lên bờ rồi!
Hơn một tháng trên biển, cô sắp chịu hết nổi rồi.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, một vẻ tự hào hiện lên trên khuôn mặt.
kênh liên lạc với những người trên Nham Lưu Đảo, Chu Chính đã giao vào †ay cô. Có lẽ Chu Chính lo Trương Dịch không quan tâm đến Chu Vân Tước.
"Được, ngươi đến phòng của ta, chúng ta từ từ liên lạc với người ở đó!"
Cô mỉm cười rạng rỡ nhìn Trương Dịch.
"Tùy".
Trương Dịch không để tâm, đi theo cô về phòng.
Phòng của Chu Vân Tước bố trí khá đẹp, có thể coi là khoang hạng nhất trên toàn bộ con tàu, chỉ sau Trương Dịch và Chu Khả Nhi.
Trương Dịch vào phòng rồi trực tiếp ngồi xuống ghế.
Chu Vân Tước vươn tay lấy ra một chiếc hộp trong tủ quần áo, đó là dụng cụ liên lạc của cô.
Cô trải dụng cụ ra trên sàn, bắt đầu liên lạc với những người trên Nham Lưu Đảo. Quá trình này hơi lâu.