Chương 1346: Ngu ngốc
Chương 1346: Ngu ngốcChương 1346: Ngu ngốc
Nhưng họ không có người vợ xinh đẹp như Xa Hải Thành, có thể đổi cho họ thức ăn.
Vì vậy, họ phải dùng cách này để thể hiện rằng mình rất ngay thẳng.
Một lúc sau, Kim Cơ Mỹ từ khoang thuyền bên trên trở về.
Xa Hải Thành vội vàng chạy tới, cẩn thận nhìn những người khác, rồi hỏi cô: "Thế nào, lần này cho ngươi thứ gì tốt?"
Kim Cơ Mỹ mỉm cười đắc ý, sau đó lấy một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu ra khỏi túi, thích chí khoe với hắn.
"Ngươi xem! Nhãn kim cương, nhãn kim cương to ơi là to!"
Hai mắt Xa Hải Thành nhanh chóng mở to, ngay tại chỗ cứng đờ.
nÀ
"Ngươi... đang đùa với ta đấy à?"
Hẳn ta cười gượng gạo nói.
Kim Cơ Mỹ bĩu môi, vừa thỏa mãn ngắm chiếc nhẫn kim cương lớn của mình vừa thản nhiên nói: "Đùa ngươi cái gì chứ! Người ta tặng nhân kim cương to thế này, ngươi còn chưa tặng cho ta cái nào to như vậy!"
Xa Hải Thành vội vàng, hạ thấp giọng gào lên: "Đồ phụ nữ ngu ngốc! Đã là lúc nào rồi, kim cương bây giờ còn chẳng khác đáng tiền bằng một ít bùn đất nữa, ngươi lấy nó để làm cái chó gì!"
Xa Hải Thành nổi giận, mắng Kim Cơ Mỹ một cách dữ dội.
Kim Cơ Mỹ cũng rất tức giận: "Này, ngươi nói gì thế? Viên kim cương này rất đắt đói"
Cô không hiểu hắn phát điên gì cái gì nữa.
Một viên kim cương lớn và đẹp như vậy, chỉ cần đi cùng Tạ Trường Minh một lần là có thể có được.
Cô vui đến phát điên.
Xa Hải Thành hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm chặt mắt lại.
Trong lòng hắn thâm nhủ: Không thể tức giận, không thể tức giận, cô vốn là một người phụ nữ ngu ngốc chỉ biết đến tiền.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm Kim Cơ Mỹ, chỉ vào mũi cô và nói: "Lần sau, hãy mang cho ta các thứ ta cần! Đường, sữa, thuốc lá, trứng... đều được! Đừng mang cho ta những món đồ trang sức vô dụng này nữa!" Sau tận thế, những thứ này đều đã trở thành rác thải.
Chỉ có những người phụ nữ thích hư vinh như Kim Cơ Mỹ mới thích chúng.
Kim Cơ Mỹ sợ hãi đến mức siết chặt quần áo của mình.
"Ta biết rồi."
Sự sợ hãi đối với Xa Hải Thành đã khắc sâu vào trong xương tủy cô.
Ít nhất là bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ đến việc chống trả. ...
Trên tâng thượng của cabin.
Trương Dịch đột nhiên cảm thấy có gì đó đang nhìn trộm mình.
Lúc này đã là đêm.
Hắn nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, màn đêm buông xuống, hắn cũng không nhìn thấy gì cả. Trên biển không có gì ngoài bóng đêm vô tận.
Ánh trăng lạnh lẽo mờ ảo và không thể thấy, xuyên qua những đám mây dày chỉ còn lại một bóng mờ, càng khó để phản chiếu xuống mặt biển.
Trương Dịch cau mày.
Kể từ khi hắn thức tỉnh khả năng Thì Quang Hồi Hưởng, trực giác của hắn trở nên nhạy bén hơn.
Đặc biệt là đối với nguy hiểm.
Ý thức này khiến hắn cảm thấy mơ hồ rằng có thứ gì đó nguy hiểm trong biển đang nhìn trộm họ.
"Có phải con quái vật biển bị ta đánh bị thương không?”
Trương Dịch gọi cho con quái vật biển đó là Kỳ Long.
Bởi vì trên lưng nó có những vây lưng lớn hơn cá mập.
"Cũng có thể chỉ là tâm lý thôi."
Trương Dịch nghĩ ngợi rồi quyết định rời giường đi đến phòng điều khiển.
Hắn nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài, dọc theo hành lang tiến đến phòng điều khiển của tàu Kim Phong.
"Có phát hiện ra điều gì bất thường không?"
Trương Dịch hỏi.
Phòng điều khiển có người túc trực 24/24.
Lão Điền lúc này cũng đang ở đó, nghe vậy liền vội vàng đến trước màn hình radar, nói với Trương Dịch: "Không phát hiện ra tàu thuyên hoặc sinh vật bất thường nào ở gân đây. Nhưng khoảng nửa giờ trước, gần đây có một vài con cá mập bơi ngang qua." Trương Dịch lập tức hỏi: "Cá mập? Kích thước lớn không?"
Lão Điền nói: "Theo radar hiển thị thì chỉ là những con cá mập bình thường dài khoảng năm mét mà thôi."
Sinh vật khổng lồ như Kỳ Long, chỉ cần xuất hiện trong vùng biển xung quanh, radar nhất định có thể phát hiện ra.
"Phạm vi dò tìm khoảng bao nhiêu?"
Trương Dịch hỏi.
Lão Điền trả lời: 'Nếu ở dưới nước thì phạm vi 200 mét có thể phát hiện hướng di chuyển của sinh vật trong phạm vi 10 hải lý. Còn nếu là tàu thuyền trên mặt nước, miễn là không phải là tàu quân sự có chức năng tàng hình thì trong phạm vi 50 hải lý đều có thể phát hiện được."
Trương Dịch lắc đầu bật cười. "Nếu thực sự có thể xuất hiện ở vùng biển này thì có lẽ sẽ không phải là †àu dân sự."
"Được rồi, trên đường quay về chúng †a càng phải cẩn thận hơn. Buổi tối trực ban sẽ tăng thêm một người nữa."
Lão Điền nói: "Vâng!"
Trương Dịch quay người định rời đi, nhưng Lão Điền lại gọi hắn lại.
"Trương tiên sinh, ta còn một chuyện nữa muốn báo cáo với ngươi."
Trương Dịch liếc nhìn hẳn ta: "Có chuyện gì vậy? Nói đi."
Lão Điền nói: "Là lão Tạ ở bếp."
Lão Điền kể cho Trương Dịch một cách tỉ mỉ.
Hóa ra là do số lượng nhân viên trên †àu tăng lên, hơn một trăm người ăn cơm, nhưng chỉ có một mình lão Tạ bận rộn.