Chương 1353: Vạch trần
Chương 1353: Vạch trầnChương 1353: Vạch trần
Lời này khiến Tô Noãn Hề sợ hãi lùi lại mấy bước.
Trương Dịch tiếp tục thong thả nói:
"Yamada Masanami, ta nhớ hình như ngươi có tên Hoa Tư Quốc là Lưu Chính Nam. Nghe tên này ta đã thấy quen tai rồi."
"Năm năm trước, ngươi thành lập Công ty Cổ phần Thực phẩm công ty trách nhiệm hữu hạn tại thành phố Thiên Hải, thực phẩm chủ lực là đồ ăn chế biến sẵn. Lúc đó tên ngươi là Lưu Chính Nam, vì ngươi nói tiếng phổ thông lưu loát nên không ai biết ngươi là người Nghê Hồng, tên thật của ngươi là Yamada Masanami."
"Ngành kinh doanh chính của công ty ngươi là thực phẩm chế biến sẵn, dùng nhiều kênh khác nhau để lấy nguyên liệu không đảm bảo an toàn thực phẩm từ nước ngoài về, sản xuất thực phẩm tung ra thị trường."
Trương Dịch bước từng bước một chậm rãi kể chuyện quá khứ của Yamada Masanami.
Khuôn mặt của Yamada Masanami cũng dần trở nên tái nhợt.
Trong đám đông, doanh nhân Mã Văn Chính nghe những lời này, không khỏi nhíu mày, dường như đã nghĩ đến điều gì đó.
Trương Dịch tiếp tục nói: "Năm 2047. cũng là khoảng bốn năm trước, ngươi đã mua chuộc quan hệ, đưa thực phẩm của công ty mình vào các trường học ở nhiều thành phố của Giang Nam."
"Sau đó vì một vụ ngộ độc thực phẩm, đã phơi bày vấn đề an toàn thực phẩm của công ty ngươi."
"Mọi người phát hiện ra rằng, nguyên liệu mà công ty ngươi tuyên bố là thực phẩm nhập khẩu cao cấp, thực ra đều là rác thực phẩm của các nước khác, thậm chí còn là thực phẩm đã hết hạn!"
"Đến khi mọi người phát hiện ra, ngươi đã nhanh chóng thoát xác, chuyển công ty đi rồi trốn về Nghê Hồng. Đợt đó chắc ngươi đã kiếm được hàng chục tỷ rồi đúng không? Hay là hàng trăm tỷ?"
"Xin lỗi, ta chỉ là một quản lý kho hàng nho nhỏ, không hiểu những chuyện này cho lắm."
"Vì nơi ta làm việc ở gần kho của các ngươi, nên ta vẫn luôn biết công ty các ngươi sản xuất ra thứ quái quỷ gì."
"Nhân viên kho của các ngươi đã đích thân nói với ta, những thứ đó mà cho lợn ăn cũng sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của lợn, bọn họ còn không bao giờ ăn"
Trương Dịch cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt ghét bỏ như nhìn một con lợn bẩn thỉu.
"Để trẻ em ăn thực phẩm thô sơ của công ty ngươi, gây hại đến sức khỏe cơ thể, thậm chí còn phải nhập viện vì ngộ độc thực phẩm. Lương tâm của ngươi không đau ư?"
"Ta không thấy ngươi có lương tâm gì hết. Chỉ là, ha ha Trương Dịch cố tình tăng âm lượng, nói lớn: "Những người bị tổn hại đều là trẻ em của đất nước Hoa Tư Quốc, thì liên quan gì đến ông chủ người Nghê Hồng như ngươi cơ chứ!"
Cơ thể của Yamada Masanami run rẩy như cầy sấy, run dữ dội.
Những người xung quanh cuối cùng cũng nhận ra tại sao Trương Dịch vừa thấy Yamada Masanami là muốn ra tay tàn nhẫn với hắn như vậy!
"Loại người này đúng là đáng chết!"
"Ta nhớ ra rồi, lúc trước trên tin tức có đưa tin về vấn đề an toàn thực phẩm ở Giang Nam, hóa ra là do cái tên khốn này làm!"
Một phụ nữ xúc động chạy đến, đá vào Yamada Masanami.
"Hóa ra thủ phạm lại là ngươi! Con trai ta đã bị ngộ độc thực phẩm sau khi ăn thức ăn do công ty ngươi cung cấp!"
"Đó là trường tư cao cấp đấy, mà ngươi cũng thâm nhập được, đồ khốn, đồ khốn! Đi chết đi!"
Lúc này, những người có mặt tại hiện trường không ai dám đứng ra bênh vực Yamada Masanami nữa.
Xa Hải Thành phẫn nộ tiến lên, đá hắn mấy cái, chỉ vào hắn mắng:
"Đồ khốn Nghê Hồng, già rồi còn dở dở ương ương, Shake it! Ah, ta đã sớm thấy ngươi không phải là thứ tốt lành gì rồi!"
"Ngươi còn giả vờ tốt bụng để lừa chúng ta, may mà thuyền trưởng sáng suốt của chúng ta đã nhìn thấu bộ mặt giả của ngươi, vạch trần lời nói dối vụng về của ngươi!"
"Con rệp bẩn thỉu, hãy dùng mạng mình để tạ tội với những đứa trẻ đáng thương bị ngươi sát hại đi!"
Yamada Masanami ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa than thở: "Ta đáng chết, ta không phải là người! Nhưng ta cũng bị ép buộc, dù ta không làm thì cũng có kẻ khác làm thôi!"
"Hơn nữa ta chỉ kiếm được một ít tiền, phân lớn đều bị người của các người của nước ngươi lấy hết rồi."
"Xin mọi người hãy cho ta một con đường sống! Ta đã hoàn lương rồi, mỗi ngày ta đều cầu nguyện Phật Tổ, ta còn tài trợ cho nhiều nhà phúc lợi và viện dưỡng lão."
Yamada Masanami nhìn mọi người bằng ánh mắt cầu xin, nhưng tất cả đều tránh né.
Loại người này đúng là đáng chết.
Trái tim của Yamada Masanami lạnh ngắt, bỗng nhiên hẳn ta nghĩ đến Tô Noãn Hề, cô gái nhỏ vô cùng lương thiện đó.
Vì vậy, hắn ta bò đến chân Tô Noãn Hề, ôm chân cô khóc lóc cầu xin:
"Tô tiểu thư, ta vẫn luôn coi ngươi như con gái của mình. Ngươi biết đấy, con gái ta đã mất sớm, từ lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã coi ngươi như con gái của mình rồi!"
Tô Noãn Hề cũng không đành lòng chút nào, cô nhớ lại những chuyện tốt đẹp mà Yamada Masanami đã đối xử với cô trên Nham Lưu Đảo.
Vì sợ cô đói, nên có đồ ăn ngon gì hẳn ta cũng đều để phần cho cô trước.