Chương 1357: Chó săn
Chương 1357: Chó sănChương 1357: Chó săn
Không tự tay giết chết hai người Nghê Hồng này là vì hắn không thích ra tay với những người không gây sự với mình.
Nhưng hắn cũng sẽ không cứu hai người này.
Vì vậy, chuyện này cứ để trời định, đơn giản vậy thôi.
Mà sống chết của hai người đó liên quan gì đến hắn? Hắn cũng không phải cha của hai người họ!
"Họ nên cảm kích ta, vì trôi dạt còn có một phần trên tỷ là có khả năng sống sót. Cố chấp không chịu đi, ta thực sự sẽ ra tay!"
Bên cạnh vang lên giọng nói phấn khích của Xa Hải Thành. Hắn ta giơ cả hai tay hét lớn: "Trương tiên sinh muôn năm! Đối với hai người Nghê Hồng này, ngài lại còn ôn nhu như vậy, ngài quả thực là một đại thiện nhân hiếm có trên đời, giống như một vị thần vậy!"
Trương Dịch vây tay, ra hiệu cho Lão Điền chuẩn bị xuồng cứu sinh cho họ.
Lão Điền đi tới, nói nhỏ bên tai Trương Dịch: "Chúng ta cũng chỉ chuẩn bị mỗi hai chiếc xuồng cứu sinh thôi, nếu như đưa cho bọn họ nữa thì..."
Trương Dịch liếc nhìn hẳn: "Cho bọn họ một chiếc phao cao su cho có, thực chất ngươi định cho bọn họ xuồng cứu sinh thật à?"
Lão Điền hiểu ý, lập tức cười tươi rói, dân theo người đi tìm phao cao su.
Chu Vân Tước cùng những người khác tuy có ít nhiều lời ra tiếng vào về cách làm của Trương Dịch, nhưng sau khi chứng kiến cảnh Yamada Masanami bị ném xuống biển, họ đã không khó để chấp nhận số phận của hai tên đàn ông Nghê Hồng kia.
Này, dù sao Trương Dịch cũng cho họ hẳn một chiếc thuyền đó chứ, chứ không phải trực tiếp ném thẳng bọn họ xuống biển.
Con người là vậy.
Nếu ngươi muốn mở một cửa sổ trên tường, người ta sẽ đưa ra đủ mọi lí do để ngăn cản ngươi.
Nhưng nếu ngươi bảo sẽ phá bỏ cả bức tường, người ta sẽ lại đến, đưa ra phương án trung gian, nói đại khái như thế này: "Hay là mở một cái cửa sổ đi!"
Sau khi Lão Điền mang chiếc phao cao su tới, hai tên Nghê Hồng lại khóc lóc om sòm một hồi. Nhưng Trương Dịch vẫn lạnh lùng vô cảm, hắn vốn chẳng bận tâm đến sự sống chết của hai người này.
À không.
Theo nguyên tắc, hắn chẳng quan tâm mấy đến sự sống chết của hầu hết mọi người trên con tàu này.
Xuất phát từ lòng nhân đạo, lúc đuổi bọn họ xuống thuyền, Trương Dịch đã chuẩn bị cho họ ba ngày lương khô.
Như vậy, mọi người nhìn Trương Dịch, đột nhiên thấy người này vẫn rất có tình người.
Giải quyết xong chuyện của ba người kia, Trương Dịch phẩy tay: "Tất cả giải tán đi!"
Mọi người trên tàu ai về phòng nấy, lòng mang những tâm tư riêng.
Hầu hết đều không mấy đồng cảm với số phận của những tên Nghê Hồng, thậm chí còn nói cười, bàn tán về chuyện này.
"Mấy tên người Nghê Hồng này giấu thật kĩ, bấy lâu nay ta chẳng hề phát hiện ra."
"Hừ, cho chết cũng đáng. Ta thì thấy Trương tiên sinh làm rất đúng, bọn chúng dựa vào đâu mà lên con thuyền của Hoa Tư Quốc chúng ta?"
"Nhắc đến lũ chó chết đó, dám chạy đến lãnh thổ của Hoa Tư Quốc làm điều xấu, chỉ nghĩ thôi là ta thấy tức rồi! Giá như lúc đó ta ở đấy, chắc chắn đã xông lên đánh nhau với chúng!”
Có lẽ chỉ có một số người nước ngoài trong nhóm Đoàn Nham Lưu là hơi lo lắng về chuyện này.
Trước khi rời đi, Xa Hải Thành còn cố ý chạy đến, tỏ lòng trung thành với Trương Dịch.
"Trương tiên sinh, sau này bên dưới có bất kì động tĩnh gì, ta nhất định sẽ báo cáo với ngài!"
"Xin hãy yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kì chuyện gì khiến ngài không vuil"
Xa Hải Thành là một con chó tốt, có lẽ con chó này không đủ trung thành, nhưng để nó cắn đồng bọn để bảo toàn tính mạng thì chẳng có vấn đề gì.
Trương Dịch cười híp mắt nhìn hẳn, đưa tay võ nhẹ vào mặt hẳn.
"Rất tốt, ngươi giúp ta theo dõi họ cho kĩ. Nhưng nhớ đấy, đừng cắn bừa. Ta không thích tàu bị lộn xộn."
"Nếu không, ta sẽ đích thân trừng phạt ngươi trước đấy!"
Xa Hải Thành nuốt nước bọt, gật đầu như giã tỏi.
"Trương tiên sinh, trung thành!"
Sau khi mọi người đã rời đi, Trương Dịch thấy Chu Vân Tước đứng bên lan can, ánh mắt bi thương nhìn chiếc phao cao su đang trôi xa dần.
Trên thế giới này có phép màu không?
Có lẽ là có.
Nhưng hầu như không ai nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ mỏng manh kia lênh đênh trên biển băng mênh mông mà tin rằng chúng có thể sống sót.
Trương Dịch không muốn quan tâm đến cảm xúc của cô ta, để cô ta trải nghiệm sự tàn khốc của thế giới cũng tốt.
Nhưng Chu Vân Tước lại nói với Trương Dịch: "Trương tiên sinh, khi muốn tước đoạt quyền sống của họ, thực chất thì ngươi cảm thấy rất thích thú, phải không ạ?"
Trương Dịch tò mò quay đầu nhìn cô ta, nhướn mày.
Chu Vân Tước cắn môi đỏ, mắt nhìn thẳng vào hẳn.
"Ta hỏi ngươi, nếu Yamada Masanami không phải là kẻ xấu, mà là một người Nghê Hồng bình thường. Ngươi có ném hắn xuống biển không?"
Trương Dịch không chút do dự trả lời: "Tất nhiên. Trên thực tế, đối với ta mà nói thì không có nhiều khác biệt."
"Ta không nợ họ gì mà? Bọn họ cho dù là người tốt hay người xấu, đều không ân tình gì với ta cả."
"Vậy nên chỉ cần ta vui là có thể đuổi bọn họ khỏi tàu của ta."