Chương 1364: Kế hoạch
Chương 1364: Kế hoạchChương 1364: Kế hoạch
Hắn đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến giữa kho hàng.
"Thực ra thì về mặt thức ăn không thiếu. Nhưng tại sao mọi người vẫn không ăn no, nguyên nhân là gì?"
Mọi người đều không hiểu.
Trương Dịch giơ một ngón tay lên: "Lý do rất đơn giản, đây chỉ là một bài toán số học cơ bản. Đến trẻ em học tiểu học cũng hiểu!"
Nói xong, hẳn đi đến trước một cậu bé ở khoang cấp thấp, giơ tay xoa đầu đứa bé.
"Tiểu bằng hữu, thúc thúc hỏi ngươi này. Nếu tổng lượng thức ăn không đổi, thì trong trường hợp nào lượng thức ăn mà mỗi người được chia sẽ giảm đi?" Cậu bé đó không chút nghĩ ngợi trả lời: "Chỉ cần số người tăng lên là được!"
Trương Dịch cười tươi xoa đầu cậu bé: "Thật thông minh!"
"Chỉ có một sự thật duy nhất, đó là ở khoang cấp thấp có người nhập cư trái phép!"
Trương Dịch cười tươi nói.
Vừa dứt lời, cả kho hàng lập tức náo loạn, mọi người đều bàn tán xôn xao.
"Cái gì, có người nhập cư trái phép?"
"Không thể nào? Lúc đó canh gác nghiêm ngặt như vậy, sao lại để người ta lên được chứ?”
Lão Điền vội vàng nói với Trương Dịch: "Trương tiên sinh, chúng ta đã tiến hành sàng lọc nghiêm ngặt những người lên tàu, sẽ không có ai luôn lách được đâu!" Trương Dịch nhớ lại lúc đó, hắn đã thấy những kẻ sử dụng móc khóa để trèo lên tàu.
Ở một số quốc gia Nam Dương, có rất nhiều người giỏi leo trèo.
Thậm chí có người còn làm nghề cướp biển.
"Thông thường thì không thể xảy ra trường hợp này, nhưng nếu có người thông đồng với bên trong thì cũng không thể nói trước được."
Ánh mắt Trương Dịch dừng trên người Chu Vân Tước, trong mắt mang theo nụ cười chế giễu.
Nhưng ánh mắt này lại khiến Chu Vân Tước như rơi vào hầm băng, vô thức dời đi ánh mắt, toàn thân cũng không được tự nhiên cho lắm.
Trên con tàu Kim Phong, quyên hạn của Chu Vân Tước lý thuyết mà nói chỉ xếp sau Trương Dịch.
Dù sao thì ai cũng đều biết, cô là cháu gái ruột của thống soái đại khu Giang Nam.
Trương Dịch vì những chuyện không lớn không nhỏ cũng sẽ nể mặt cô một chút.
Huống chi là lão Điền và những người khác.
Lúc ấy, trên tàu chỉ có hai người có thể làm chỗ dựa cho những người nhập cư trái phép, để bọn họ trót lọt sống trong khoang dưới đáy.
Một là Chu Vân Tước, hai là Chu Khả Nhi.
Nhưng Chu Khả Nhi không ngốc đến thế, cô ta làm gì cũng đều lấy Trương Dịch làm trung tâm.
Vậy chỉ còn lại một khả năng là Chu Vân Tước.
Mà nhìn thấy ánh mắt né tránh của Chu Vân Tước, Trương Dịch đã hoàn toàn chắc chắn về điều này.
Chu Vân Tước cảm thấy không thoải mái trong người, chuẩn bị tinh thần bị Trương Dịch mắng cho một trận.
Sự thật mọi chuyện giống như Trương Dịch phỏng đoán, đúng là do Chu Vân Tước mở lối tắt cho một đám người đi chui qua cửa sau.
Khoảng chừng hai mươi người.
Vì muốn sống sót, bọn chúng liều mạng trèo lên con tàu lớn này.
Lúc ấy, những người làm như vậy ít nhất cũng phải một trăm người, hầu hết đều bị người của lão Điền dùng súng đuổi xuống biển.
Còn Chu Vân Tước tận mắt chứng kiến thảm cảnh xác chết như những chiếc bánh bao rơi xuống biển băng, trong lòng khó chịu, đứng ra che chắn cho bọn chúng, dụ dỗ chúng xuống khoang dưới đáy.
Những người trên tàu cũng na ná như nhau, ngày thường dùng nhiều thứ tiếng để nói chuyện, ít khi giao tiếp.
Chỉ cần giảm tiếp xúc với bên ngoài là khó mà bị phát hiện.
Chu Vân Tước nghĩ rằng mình sẽ đưa những người này lên tàu trước, tạo nên cục diện đã rồi nói.
Lúc đó, cho dù có bị Trương Dịch phát hiện, thì cũng không thể nhẫn tâm ném hai mươi mấy người xuống biển chứ?
Chu Vân Tước cắn môi, thầm nghĩ trong lòng: Tệ nhất thì giáng cấp độ lương thực của của ta, cấm túc ta thôi. Ta chịu được!
Nhưng Trương Dịch chẳng buồn quan tâm đến cô ta.
Trương Dịch cũng có thể đoán được bảy, tám phần ý định của Chu Vân Tước.
Cô ta cho mình là cao cả lắm đúng không?
Muốn dùng sự hy sinh của mình đổi lấy sự sống cho những người đi chui qua cửa sau?
Được, rất tốt, Trương Dịch vẫn luôn thích giúp người khác, có thể cho cô ta một cơ hội như vậy.
Ánh mắt Trương Dịch lướt qua đám người trước mặt.
Trong số đó, có vài người trốn tránh ánh mắt, vô cùng căng thẳng.
Bọn chúng sợ lắm.
Chỉ cần để lão Điền điểm danh, sau đó từng người kiểm tra, thì có thể tìm ra hết bọn chúng.
Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì?
Giống như ngoài việc khiến mọi người có ấn tượng là một ác quỷ ra thì không làm được gì khác.
Còn khiến cho Chu Vân Tước có ấn tượng vô cùng tệ hại về hắn, cô ta lại không hề hối hận chút nào.
Cho nên, trong lòng Trương Dịch nảy ra một ý tưởng thú vị hơn nhiều.
Hắn vừa nghĩ đến sự thú vị của kế hoạch đó thì khóe miệng suýt chút nữa thì cong lên đến tận mang tai.
"Chu tiểu thư, còn Tô Noãn Hề, hai người nói xem, chúng ta phải xử lý mấy người nhập cư trái phép này như thế nào đây?"
Trương Dịch bỗng dưng hỏi Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề ở đẳng sau. Tất cả mọi người đều không hiểu nhìn về phía hai người phụ nữ.