Chương 1377: Đổi cách sống
Chương 1377: Đổi cách sốngChương 1377: Đổi cách sống
Vinh Lỗi vui mừng đến nỗi suýt không nén nổi giọng nói: "Được rồi, trước đây ta đã muốn giết hắn! Đám chó chết, không giết chết bọn họ, không nguôi được nỗi giận trong lòng ta!"
"Quyết định rồi, phải đổi cách sống!"
Nhưng Vu Cương lại hỏi: "Làm thế nào để giết? Trong tay nó có nhiều người như vậy, mấy huynh đệ chúng ta không thể đánh lại nổi. Chẳng lẽ lại nhờ vả những kẻ nhu nhược trên thuyền à?”
Ánh mắt Lỗ Đại Hải trở nên sắc bén.
"Ha ha, bọn họ à? Kẻ nào thắng thì bọn họ theo, không thể tin cậy được!"
Hai người vẻ mặt không hiểu: "Vậy phải làm thế nào?"
Đôi mắt độc ác của Lỗ Đại Hải giống như một con rắn độc, những người mà hắn căm ghét là đám nhập cư trái phép của Zaku, càng là những hành khách mà hắn ra mặt bênh vực lại bỏ rơi hắn.
"Ta có một ý! Hai đứa nghe đây."
Hắn hạ giọng, nói cho hai người biết về kế hoạch của mình.
Hai người nghe xong bèn lộ vẻ kinh ngạc trên mặt.
"Thế... thế có được không? Phải hành động thế à?"
"Liệu có xảy ra chuyện không?"
Lỗ Đại Hải hừ lạnh nói: "Làm người không độc ác thì khó có thể tồn tại! Bọn chúng đều là do bọn chúng ép ta. Đám chó chết, khi chúng ta bị đánh, chúng chẳng dám hó hé lấy một tiếng, bây giờ đối với chúng khách sáo cái quái gì nữa!" Ba người này vốn không phải loại lương thiện gì, Lỗ Đại Hải đã nói vậy rồi, hai người kia cũng quyết định ngay.
MD, làm thôi!
Dù chết tử tế nó còn hơn sống khổ rất nhiều...
Trưa ngày hôm sau, lại đến giờ chia cơm.
Khoang thuyền hạng sang trên, tầng trung chính là bình lặng không gợn sóng, thưởng thức thực phẩm chất lượng hảo hạng của họ.
Trong khi đó, Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề đang bận rộn chăm sóc đứa bé, còn chuyện ở khoang thuyền bên dưới thì họ đã quên bằng đi rồi.
Hai người thấy Tommy cứ khóc mãi không thôi, mới phát hiện ra rằng đứa trẻ có thể bị bệnh, đành phải tìm đến Chu Khả Nhi cầu cứu. Chu Khả Nhi kiểm tra Tommy, chỉ nhìn vào điều kiện vệ sinh của đứa bé là hiểu chuyện gì.
"Tã phải thay thường xuyên, lại còn giặt thường xuyên. Da trẻ sơ sinh rất mỏng manh, bất cẩn một tí sẽ bị nhiễm trùng do vi khuẩn."
Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề nhìn nhau.
Đã chăm con được mười mấy ngày, họ đã bắt đầu mất dần kiên nhân rồi.
Ngay từ đầu, tính tốt đối với đứa trẻ đã có chút không kiềm chế được.
Những người chưa nuôi con thì không thể hiểu nỗi nỗi đau khổ đó.
Đứa trẻ sẽ khóc lóc, đói bụng, đái dầm, đi đại tiện, động một tí là khóc âm ï lên, dỗ thế nào cũng không được.
Thường xuyên ngủ đến nửa đêm lại tỉnh dậy, để chăm đứa bé nên khó có thể ngủ ngon.
Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề hai người thay phiên nhau, ai cũng có quầng thâm ở dưới mắt.
Hai người mệt mỏi quá rồi, lúc này rất muốn bất chấp tất cả, bỏ mặc mọi thứ.
Nhưng rắc rối là do Chu Vân Tước mang lên thuyền, người phụ nữ tự cho là người tốt bụng này, trừ khi bóp chết đứa trẻ, chứ không, cô ta chỉ còn cách chịu đựng tất cả, phải đến tận khi hơn một tháng sau mới được đặt chân lên đất liền.
Đến giờ ăn.
Lần này, nhóm người kéo bè kết phái nhập cư trái phép ra ngoài hơi muộn một chút.
Nhưng những người khác không ai dám lên tiếng, chỉ dám nhìn trộm về phía cuối hành lang.
Một lát sau, Zaku chậm rãi đi về phía này, trên vai vắt một chiếc áo khoác, trong miệng ngậm rơm dưới giường.
Những kẻ kéo bè kết phái nhập cư trái phép cũng đi theo sau hắn như mọi lần.
Zaku thực sự rất hài lòng khi thấy mọi người ngoan ngoãn như vậy.
Nhóm người của hắn như lần trước, tiến lên chọn trước hai phân thức ăn ngon nhất.
Những người khác thậm chí không dám đến gần họ, chỉ dám đợi họ đi rồi mới ra cướp phần thức ăn lớn nhất.
Ngày nay, chế độ phân phối đã hoàn toàn biến thành tình trạng cướp bóc.
Có người tiên phong phá hoại trật tự, thì những người khác cũng chẳng còn ý thức đạo đức tập thể.
Đây chính là hiệu ứng cửa sổ bị phá.
Khi có người có thể hưởng lợi bằng cách phá hoại các quy tắc, thì các quy tắc đó sẽ chỉ trói buộc được những kẻ yếu đuối và vô năng.
Người yếu tuân theo các quy tắc, kẻ mạnh thì tạo ra những quy tắc mới.
Sau khi Zaku dẫn nhóm nhập cư trái phép rời đi, Lỗ Đại Hải ra hiệu cho hai huynh đệ.
Hai người họ lấy một vật dài và mảnh ra từ trong túi áo của mình.
Đó chính là con dao găm được tạo thành sau khi họ mài nhọn đầu của bàn chải đánh răng.
Bàn chải đánh răng là đồ vệ sinh, khi đó cũng không kiểm tra kỹ lắm.
Dù sao nếu thực sự muốn giết người thì một chiếc tất cũng có thể trở thành hung khí.
Lỗ Đại Hải từng ngồi tù, nên hiểu rất rõ sức mạnh của loại vũ khí này.
Ba người đi trước một bước, tiến về phía thùng cơm còn lại.
Những người xung quanh thấy vậy, đều xông tới muốn cướp đoạt cùng họ.
Lỗ Đại Hải túm chặt một gã đàn ông bốn mươi mấy tuổi, tay kia đâm thẳng bàn chải đánh răng vào má hẳn!
"Phụt!"
Đầu bàn chải đánh răng sắc bén đâm vào khoang miệng hắn, thứ này tuy sắc bén nhưng dù sao cũng không thể so với dao được, chính vì vậy nên Lỗ Đại Hải mới phải dùng lực mạnh hơn.