Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1388 - Chương 1379: Gia Nhập

Chương 1379: Gia nhập Chương 1379: Gia nhậpChương 1379: Gia nhập

Nhưng như vậy là thức ăn ở khoang dưới cùng đã hoàn toàn không đủ nữa rồi.

Ban đầu có tổng cộng tám thùng, nhưng giờ chỉ còn lại một nửa.

Mà số người chưa ăn cơm vẫn còn khoảng 100 người.

Tệ hơn nữa là mấy thùng cơm còn lại cũng bị Lỗ Đại Hải cố ý phun nước bọt vào để trả thù.

Do dự là sẽ thất bại.

Một số người vẫn còn đang phân vân không biết ăn nước bọt bẩn thỉu của Lỗ Đại Hải hay không, một số người đã dứt khoát xông tới giành thức ăn.

Có nước bọt thì làm sao? Dù sao thì đó cũng là cơm mài! Người thì cần ăn cơm để sống, nếu không thì sẽ bị chết đói.

Giữa sự sống còn và sự sạch sẽ, họ đã dứt khoát chọn sự sống còn.

Trong khoang tàu tâng dưới lại một lần nữa náo loạn.

Ba huynh đệ Lỗ Đại Hải lại tươi cười khiêng hai chiếc thùng cơm lớn về khoang, quay lại vị trí giường nằm của mình.

Trong khoang còn có rất nhiều người khác nữa.

Thấy huynh đệ Lỗ Đại Hải độc chiếm nhiều đồ ăn như vậy, có người thì hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường lũ cướp.

Cũng có người nuốt nước miếng ừng ực, đói đến mức muốn lao tới giành một miếng cơm ăn.

Nhưng cây đánh răng sở hữu lưỡi dao vô cùng sắc bén của ba huynh đệ vẫn còn ở ngay đó, cây của Lỗ Đại Hải thì máu vẫn còn nhỏ xuống.

Điều này khiến bọn họ thấy lạnh sống lưng.

Muốn cướp thức ăn từ tay bọn họ, nói thì dễ nhưng làm thì khó.

Những người khác đều không có can đảm như vậy.

Lỗ Đại Hải nhìn họ, cũng biết bọn họ đang nghĩ gì.

Hắn cười lạnh liên hồi.

Hôm qua hắn ra tay giúp người khác, kết quả bị đánh trọng thương, suýt thì mất mạng.

Lúc đó, những người hàng xóm tạm thời đều không thấy ra mặt giúp hắn.

Bây giờ hắn sẽ không chia thức ăn cho bọn họ. Lỗ Đại Hải cầm cây đánh răng lên, liếm lên lưỡi một cái, máu tươi đỏ thâm chảy vào lớp màng lưỡi, rồi từ chóp lưỡi chảy ra.

Trông vừa kỳ quái lại vừa ghê rợn, khiến người ta ớn lạnh.

"Lão Hoàng, qua đây ăn cùng huynh đệt"

Lỗ Đại Hải nhìn về phía người ngư dân Hoàng Đại Thành ở không xa, chủ động chào hỏi hắn.

Hôm qua sau khi họ bị người của Zaku đánh, Hoàng Đại Thành là người đã kéo họ trở về khoang.

Thấy vậy, Hoàng Đại Thành vội chạy tới"Thế thì ta cũng không khách sáo nữa"

Lỗ Đại Hải nhét cho Hoàng Đại Thành một chiếc bánh màn thầu trắng, Hoàng Đại Thành ngồi bên giường, ăn ngấu nghiến.

Mặc dù bữa trưa chỉ có bánh màn thầu, cháo loãng với đậu đũa xào khoai tây, nhưng họ lại thấy ngon hơn cả bào ngư tôm hùm.

Dân dần, những người khác trong khoang bắt đầu sôi bụng kêu lên.

Hôm qua họ đã không ăn no, hôm nay còn thê thảm hơn, thức ăn giảm đi một nửa.

Nhiều người trong khoang không giành được đồ ăn, khiến họ đau khổ không thôi.

Hai người ngư dân bên cạnh là ngươi của Hoàng Đại Thành, cũng quen biết huynh đệ ba người Lỗ Đại Hải.

Họ nhìn nhau, đưa ra quyết định, cùng nhau đến trước mặt Lõ Đại Hải.

"Lỗ đại ca, ngươi có thể cho bọn ta một ít đồ ăn được hay không?"

"Sau này tụi ta đi theo ngươi!"

Lỗ Đại Hải ngẩng đầu, nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt hai người.

Hắn không nói hai lời, lấy ra bốn chiếc bánh màn thầu trắng nóng hổi từ trong thùng cơm, nhét cho mỗi người hai chiếc.

"Sau này là huynh đệ một nhà rồi, vào ăn cùng đi!"

Hai người mừng rỡ, sau khi cảm ơn rối rít, họ xúm quanh thùng cơm ăn ngấu nghiến.

Nhờ có tấm gương đi trước của hai người họ, những người khác trong khoang bắt đầu tụ tập lại đây.

"Lỗ Đại Hải, ngươi xem, có thể chia cho bọn ta một ít đồ ăn được không?"

Một doanh nhân hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng nói.

"Hừt"

Khóe miệng Lỗ Đại Hải nhếch lên, lạnh lùng nhìn hẳn taNgươi là cái thá gì mà cũng xứng ăn đồ của lão tử! Ngươi làm được gì? Để ngươi ra đánh nhau thì được không? Lúc lão tử bị ăn đánh thì ngươi ở đâu, bây giờ lại muốn sang đây xin ăn, ngươi nằm mơ đấy à!"

Người doanh nhân già run rẩy, nhưng định nói gì đó nữa thì lại nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Lỗ Đại Hải.

Hắn ta sợ đến mức không dám nói nữa, lùi về phía sau một cách lấm lét.

Nhưng cũng có kẻ gan lớn.

Vài thanh niên rất nhanh trí, họ đã thấy hai người bạn của Hoàng Đại Thành làm gì.

Vì vậy, họ cũng đến trước mặt Lỗ Đại Hải.

"Lỗ đại ca, sau này chúng ta cũng muốn đi theo ngươi!"

Số người này ở chung với Lỗ Đại Hải đã một thời gian, cũng coi như là hiểu rõ về nhau.

Lỗ Đại Hải liếc họ một cái?Dám đánh nhau không?”

Hai người họ dứt khoát nói "Dám!"

"Hừ"

Lỗ Đại Hải khinh thường.

Hai tên này đều là công tử nhà giàu, xảo quyệt lắm, hứa hẹn ngon ngọt, nhưng khi thực sự cần dùng người thì không biết sẽ ra sao.

Nhưng Lỗ Đại Hải không vạch trần họ, mà ném cho mỗi người một cái bánh màn thầu, cho phép họ đến cùng ăn cơm.

Cứ thế, dân dần, có tới bảy tám người đàn ông trưởng thành trong khoang tàu tụm lại, gia nhập đội của Lỗ Đại Hải.

Lỗ Đại Hải muốn sống đúng nghĩa như vậy.
Bình Luận (0)
Comment