Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1417 - Chương 1408: Thua Kèo

Chương 1408: Thua kèo Chương 1408: Thua kèoChương 1408: Thua kèo

Là một người lính chuyên nghiệp, mặc dù hắn cảm thấy cách nói này hơi buồn cười, nhưng vẫn nghĩ rằng nó khác thường, hắn vẫn cần xem lại kỹ.

Vì sự nhạy cảm đối với nghề nghiệp, mặc dù hẳn không biết đối phương nói có phải thật hay không, nhưng vẫn báo cáo tình báo này lên cấp trên.

Là một người lính, chắc chắn hắn không biết sự tồn tại của thể loại gì là "Thần Chi Nguyên" cả.

Vâng, ở tâng lớp cao nhất của họ, cái tên của thể loại này thường được gọi trực tiếp là "vật chất bản nguyên thân thánh" hoặc là "vật chất gốc hoàn thiện loài người".

Sau khi tin tức truyền đến cấp trên, nhanh chóng khiến cho bộ trưởng trinh sát Bamut - Harrison nảy sinh sự chú ý.

Hắn là người chỉ huy của phòng tình báo, chắc chắn biết có sự tồn tại của loại vật chất bản nguyên thần thánh này rồi.

Còn một trong những nhiệm vụ chính của hắn chính là phải trinh sát loại Tình báo về vật chất này.

"Vật đá màu vàng kỳ lạ, Hoa Tư Quốé cũng bởi vì muốn tìm được nó mà cử đội thuyền ra khơi. Rất khả nghi, vô cùng khả nghi!"

Bất chợt, Harrison nghĩ tới một chuyện.

Đại khắc khoảng ba tháng trước, từng có một người Hoa Tư Quốé đang bơi với một con tàu phá băng về phía Đông Nam đại dương.

Hồi đó, theo họ, điều này rất kỳ lạ, nhưng sau khi phán đoán, họ cảm thấy đó chỉ là một tàu phá băng dân sự, vậy nên không chú ý đến nó quá.

Nhưng kết hợp với bức thư cầu cứu này, bất chợt lại mang đến cảm giác khác thường lắm.

Harrison không dám chần chờ, để thận trọng, hắn đã báo cáo chuyện này lên người chỉ huy hạm đội tư lệnh đại dương Douglas ngay từ lúc đầu tiên.

Tin truyền từ phòng trinh sát đến, mức độ ưu tiên cực kỳ cao, rất nhanh, tình báo này đã được chuyển lên bàn làm việc của Douglas.

Douglas xem xong tình báo, hút mấy hơi thuốc lá, lập tức gọi Harrison đến văn phòng của mình.

"Harrison, nguồn gốc của tình báo này là từ đâu vậy?"

Hai người vừa gặp nhau, Douglas đã đi thẳng vào vấn đề hỏi thẳng. Harrison đáp: "Từ trên biển truyền về, người gửi thông tin là một thiết bị thông tin cá nhân thông thường."

Douglas hơi cau mày.

Tình huống này không phải là lần đầu hắn gặp.

Vì độ quan trọng của vật chất bản nguyên thần thánh, nên hải quân từng ra lệnh, chỉ cần phát hiện ra loại vật chất này thì sẽ trao thưởng rất cao.

Vì vậy, để nhận được phần thưởng này, các đơn vị thường truyền vê đủ loại tin về nó.

Nhưng sau khi chứng thực, hầu hết đều là tình báo vô ích.

Một vài người ở cái địa điểm nhỏ chưa từng thấy dị nhân, thậm chí còn thấy một người bị đột biến, thì đều cho rằng đó là tác dụng của loại vật chất bản nguyên thân thánh này cả. "Thôi được rồi, ta biết rồi, ngươi có thể đi ra ngoài rồi."

Sau khi Douglas bảo Harrison về, hắn suy nghĩ một lúc, rồi bất chợt đưa Tình báo này cho trợ thủ của mình.

"Giao điêu này cho Thiếu tá Copernicus Kirlian - Connor. Hắn u ta chịu trách nhiệm tuần tra vùng biển ấy, để cho hắn ta qua đó kiểm tra tình hình một chút xem."

Sau khi Kỳ Long bị Trương Dịch làm cho khiếp sợ, chiếc Tàu Kim Phong tiếp tục di chuyển về phía thành phố Thiên Hải của Hoa Tư Quốc.

Vào sáng hôm sau, lúc mọi người đang ăn sáng, Trương Dịch bắt gặp cảnh Chu Vân Tước mặt mày hốc hác ôm đứa bé đến tìm Chu Khả Nhi.

So với lúc mới ra khơi, lúc đó cô ta kiêu căng tự tin lại trở nên hốc hác tiêu tụy như quả cà phơi sương.

Đặc biệt là sau vụ thảm sát tại khoang thuyền, có thể nói là đánh mất hoàn toàn sự ngạo mạn cùng tự tin của mình.

Lúc này gặp Trương Dịch, cô ta liền †ỏ ra sợ sệt e ngại.

Tò mò về lý do mà cô ta đến tìm mình nên Trương Dịch bước tới gần.

Thấy Trương Dịch, sắc mặt Chu Vân Tước đột nhiên biến sắc, cô ta nói với Chu Khả Nhi: "Ta về trước, lát ta trả lời ngươi câu trả lời chắc chắn."

Nói xong liền vội vã quay trở lại phòng mình, đóng chặt cửa lại.

Trương Dịch nhìn cô ta bằng ánh mắt thích thú, lòng thầm nghĩ ắt hẳn là cô ta này gặp phải rắc rối rồi.

Lẽ ra phải mở lời câu cứu mình, nhưng lại ngượng, đành phải nhờ đến Chu Khả Nhi giúp đỡ.

Đi tới bên cạnh Chu Khả Nhi, hắn cười hỏi: "Cô ta tới tìm ngươi có chuyện gì?

Chu Khả Nhi bật cười.

Bàn tay trắng muốt mịn màng của cô vòng lấy cánh tay Trương Dịch, ôn nhu cười đáp: "Cô ta còn định làm gì được nữa, tất nhiên là vì đứa bé rồi!?"

"Lúc trước, cô ta hào hứng lắm, muốn học theo mọi người để làm mẹ rồi chăm sóc đứa bé."

"Chưa được bao lâu cô ta đã gần như phát điên vì đứa bé đó rồi. Bây giờ là có hai người thay nhau chăm, nếu chỉ một mình thì có lẽ cô ta đã sụp đổ từ lâu."

Trương Dịch nhàn nhạt cười một tiếng: "Là do cô ta tự chọn, cần gì phải bận tâm. Ta đã nói rõ với ngươi rồi nhé, không được nhúng tay vào mớ hỗn loạn của cô ta đâu. Để cô ta tự nếm trải hậu quả những lựa chọn của mình đi."

Chu Khả Nhi gật đầu cười nói: "Yên tâm đi, không có sự cho phép của ngươi thì ta sẽ không gật đầu hứa với cô ta cái gì đâu."

Cảm nhận được cơ thể mềm mại đàn hồi của Chu Khả Nhi, Trương Dịch thoáng chốc động lòng, hắn ghé vào bên cổ cô, khẽ nói: "Ngươi có còn nhớ cược với ta lần trước không? Bây giờ ta thắng rồi đó."

Gò má Chu Khả Nhi đột nhiên ửng đỏ.

Nội dung của lần cược đó khiến cô vừa sợ hãi vừa có chút mong đợi.

Thú vui như thế, cô thực sự chưa từng thử qua. "Có chơi có chịu, thua rồi thì phải giữ lời hứa thôi."

Cô liếc nhìn Trương Dịch với vẻ quyến rũ, rồi nắm lấy tay hắn bước vào phòng ngủ. ...
Bình Luận (0)
Comment