Chương 1413: Mưa
Chương 1413: MưaChương 1413: Mưa
Nhưng cho dù vậy, Connor cũng không ra lệnh cho người mở nắp khoang phóng tên lửa đạo đạn.
Bởi vì theo quan điểm của hắn, trừ khi gặp phải kẻ thù đặc biệt mạnh mẽ, nếu không thì không cần phải lãng phí nguồn tên lửa đạo đạn quý giá.
Bây giờ không giống như trước kia rồi, sau khi kỷ nguyên băng hà đến thì ngay cả ngành công nghiệp chế tạo vũ khí của Columbia cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.
Tốc độ sản xuất các trang bị vũ khí tiên tiến rất chậm, lại rất khó vận chuyển qua tận Thằng Dăng Đảo của Nghê Hồng.
Do đó, những thứ này, dùng một viên ít đi một viên, phải biết tiết kiệm. "Kulim, ngươi dẫn người lên tàu kiểm tra."
Connor nói với một người đàn ông mặc quân phục dày cộp đang đứng bên cạnh.
Người đàn ông đó mũi khoằm mắt xanh, da cũng trằng bệch, trông có vẻ hơi ghê rợn.
Hắn là thiếu tá hải quân, Ballot Kulim.
Connor ở cực kỳ cẩn thận.
Thời đại biến dị thay đổi rất lớn như thế này, ai biết một ngày nào đó bản thân sẽ gặp kẻ địch như thế nào chứ.
Cho nên, hắn chỉ dùng ngư lôi từ xa khóa chết Tàu Kim Phong, cũng không trực tiếp sai Copernicus tiếp cận.
Mà là đưa Ballot - Kulim lên thuyền kiểm tra trước. "Vâng, hạm trưởng!"
Kulim lãnh mệnh lệnh rồi rời đi.
Mà Connor cũng ra lệnh cho binh lính đưa ra cảnh cáo với Tàu Kim Phong.
"Tàu phía trước chú ý, đây là Hạm đội Đại dương, Hải quân Colombia, chuẩn bị tiến hành kiểm tra lên tàu đối với các người."
"Xin các người tích cực phối hợp, tuyệt đối không được manh động chạy trốn hay phản kháng! Nếu không, chúng ta có quyền công kích tàu của các người."...
Trương Dịch nghe thấy giọng ồn từ phía đối diện truyền đến, khẽ nhíu mày, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
"Lên tàu kiểm tra à?"
Lão Điền vẻ mặt âm trầm: "Trương tiên sinh, có chuẩn bị tấn công tàu của chúng không?"
"Thôi đi, với chút vũ khí trang bị thế này của chúng ta, làm sao đấu với tàu tuần dương tiên tiến nhất của Colombia được chứ."
"Tuân thủ nhiệm vụ đi, các người không cân lo, chờ hiệu lệnh của ta hành động."
Trương Dịch quay người về hướng boong tàu.
Nhưng vừa ra khỏi cửa khoang, hắn bỗng kinh ngạc phát hiện trời trên đầu đã đổi màu rồi.
Mây đen âm u dần chuyển từ trắng xám thành xám xịt hoàn toàn, cứ thế Xoay vòng quấn quýt trên đầu bọn họ.
"Rào rào."
Một thứ âm thanh vừa quen vừa lạ đột nhiên truyền đến bên tai Trương Dịch.
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Trương Dịch có chút mơ màng.
Vốn hẳn không nên xa lạ với âm thanh này, thế mà giờ đây lại thật sự không nghe trong một thời gian dài rồi.
"Tí tách!"
Cái gì đó đột nhiên rơi vào vai hắn.
Trương Dịch cúi đầu nhìn xem, lại phát hiện đó là một giọt mưa!
Nhiệt độ bên ngoài lúc này khoảng âm ba mươi đến âm bốn mươi độ.
Trong hoàn cảnh như vậy trời đột nhiên mưa, khiến Trương Dịch suýt nữa tưởng bản thân bị ảo giác.
Thế nhưng, rất nhanh, mưa nhiều hơn thật sự từ trên trời rơi xuống, tí tách lên Tàu Kim Phong.
"Thật sự mưa rồi?" Trương Dịch thấy lạ, nhưng hẳn cũng ý thức được ngay, đây chắc chắn không phải là nước mưa bình thường.
Những người khác thì không hề biết.
Bọn họ chịu áp chế quá lâu trên thuyền, giờ đây đột nhiên thấy mưa lại, từng người vui vẻ chạy ra khỏi khoang xem náo nhiệt.
Những người ở tầng dưới chót không ra ngoài được, nhưng ban ngày đoàn Nham Lưu lại được tự do hoạt động.
Cho nên, bọn họ tranh nhau chạy ra ngoài.
"Mưa rồi, thật sự là mưa rồi! Tốt quát"
"Kỷ băng hà có phải đã qua rồi không? Chúng ta có thể khôi phục cuộc sống trong quá khứ rồi phải không?" Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề cũng bị cơn mưa này thu hút.
Hai người dựa vào cửa sổ, vẻ mặt thật say mê.
"Mưa đẹp quát”
"Chúng ta ra ngoài xem đi!"
"Đi thôi, cùng nhau đi!"
Hai người phụ nữ nắm tay nhau, cười tươi chạy ra.
Lúc này trên boong tàu, mọi người vui vẻ hò reo, nhảy nhót.
Thế nhưng, tiếng động này không kéo dài bao lâu, rất nhanh, đám người phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mưa rơi vào đầu bọn họ, tóc lập tức rụng hết một mảng lớn, bốc lên từng làn khói trắng.
Chiếc áo dày cộm cũng bị ăn mòn thành lỗ lớn. "Áaaaaaal"
Da của bọn họ đều bắt đầu nổi những đốm đỏ ghê rợn.
Người nào cũng thôi hò reo, mà tranh nhau chạy vào trong khoang tàu.
Thế nhưng, một số người lại chú ý đến tàu chiến Colombia đỗ trên mặt biển.
Xa Hải Thành, Tạ Vân Phàm và những người khác nhìn nhau, trong mắt họ đều hiện lên vẻ phấn khích!
Kế hoạch của bọn họ thành công rồi, tàu chiến Colombia thật sự đến cứu bọn họ rồi!
Tô Noãn Hề và Chu Vân Tước đứng trước cửa khoang tàu.
Tô Noãn Hề hiếu kỳ nhìn về phía xa xa: "Ủa? Đó có phải tàu chiến Colombia không?" Cô ấy có vẻ hơi vui mừng, nói với Chu Vân Tước: "Ngươi mau nhìn xem, tàu chiến Colombia đẹp quát"
Chu Vân Tước nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn cô ấy: "E rằng không có ý tốt."
"Sao cơ?"
Tô Noãn Hề nghiêng đầu khó hiểu: "Colombia vốn là một đất nước thích gìn giữ hòa bình mà. Chắc chắn bọn họ đến để bảo vệ chúng ta."