Chương 1470: Tuyệt vọng
Chương 1470: Tuyệt vọngChương 1470: Tuyệt vọng
Thân hình cao ráo, vác trên lưng một khẩu súng bắn tỉa cỡ lớn có hình dáng kỳ lạ.
Guna có làn da nâu, do thường xuyên ở trên biển nên làn da đã gần như đen sì.
Dưới chiếc mũ len màu xám, nếu không phải mở mắt lộ ra một mảng tròng mắt trắng thì thậm chí cũng khó mà nhìn rõ ngũ quan của cô ta.
Nhưng ánh mắt đó chỉ cần nhìn một lần là sẽ khiến cho người khác cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
"Vâng, thuyền trưởng!"
Giọng nói của Guna hơi khàn, sau khi nhận lệnh thì trực tiếp quay người rời đi.
Cô ta mang theo hàng chục tên hải tặc, hướng về La Nham Đảo mà tiến đến.
Rất nhanh, chúng đã đến đảo này.
Vừa lên đảo, mùi máu nồng nặc đã khiến cho Guna cảnh giác.
Cô ta nhếch mép/'Xem ra, nơi này đã trải qua một cuộc tàn sát rất khủng khiếp!"
Dưới sự dẫn dắt của cô ta, một nhóm hải tặc tiến về phía La Nham Đảo.
Mười mấy phút sau.
Trong hang động nơi cất giấu của Lão Điền và những người khác, bảy tám tên thủy thủ đã bị giết, thân thể của bọn chúng bị rạch những lỗ hổng lớn, trông giống như có loại dung dịch axit mạnh bào mòn tạo thành những lỗ tròn gần như có quy luật, trông vô cùng kỳ lạ. Lý Tông Dụ máu chảy khắp người, nằm yếu ớt ở bên tường, bị người chĩa súng vào đầu.
Lỗ Đại Hải và một vài người đàn ông trên tàu cũng đã cố gắng chống trả, nhưng trước vũ lực tuyệt đối, cũng chỉ vô ích.
Lão Điền là một người đàn ông cao lớn, bị Guna dùng một tay bóp cổ mà nhấc lên.
Cô ta nhìn người đàn ông lớn tuổi này một cách thích thú, cô ta dùng tiếng địa phương rồi nói: "Các người là người Hoa Tư Quốc sao? Vậy thì tốt nhất nên cầu nguyện trong các người có người mà Thiên Long Vương cần tìm, bằng không..."
Cô ta giơ một ngón tay lên, móng †ay trên đó sắc bén và dài, chỉ nhẹ nhàng đâm một cái, đã trực tiếp đâm thủng áo chống đạn trên người Lão Điền, đâm vào lồng ngực của hắn!
"AI"
Lão Điền không nhịn được mà hét lên một tiếng đau đớn.
"Dừng tay lại, người các ngươi muốn tìm là tai"
Ngay lúc đó, Chu Vân Tước không chịu nổi nữa, chủ động đứng ra.
Cô biết, ẩn núp tiếp cũng sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
Bọn hải tặc này đến có mục đích.
Nếu như cô không đứng ra, thì tất cả mọi người ở đây đều phải trải qua sự tra khảo tàn khốc.
Không nói đến bản thân cô không chịu được cực hình, thì chỉ nói đến những người trên tàu, chắc chắn sẽ có người chủ động tiết lộ danh tính của cô. Chu Vân Tước thấy rằng còn không bằng mình đứng ra, như vậy biết đâu có thể kéo dài thêm được chút thời gian.
Cô cho rằng dù sao mình cũng là cháu gái của Chu Chính, bọn hải tặc này kiêng nể thân phận của cô, ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt.
Guna nhìn thấy Chu Vân Tước.
Trên người Chu Vân Tước có một khí chất khiến người ta cực kỳ ghét, đó là sự kiêu ngạo của những đại tiểu thư.
Mặc dù cô ta đã che giấu rất tốt, nhưng sự kiêu ngạo trong ánh mắt và cử chỉ lại không thể thay đổi được.
"Ngươi là ai?"
Guna thấp giọng hỏi.
Chu Vân Tước hít một hơi thật sâu, lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn cô. Trương Dịch không có ở đây, cô chính là hi vọng sống lớn nhất của những người này.
Cô cố gắng để mình bình tĩnh lại.
"Ta tên Chu Vân Tước, là thống soái tối cao của đại khu Giang Nam, là cháu gái của Chu Chính! Các người tốt nhất nên thả chúng ta ra, bằng không, cơn thịnh nộ của đại bá ta các người tuyệt đối không thể chịu đựng được... AIII"
Chu Vân Tước còn chưa nói hết lời, thì bàn tay của Guna đã tát một cái mạnh vào mặt cô.
Chu Vân Tước trực tiếp bị tát té xuống đất, trong miệng còn nôn ra máu.
Guna hung tợn nhìn chằm chằm cô †a: 'Đại khu Giang Nam, lão già kia là đại bá của ngươi sao? Đồ đàn bà chết tiệt, ngươi có biết đại bá của ngươi đã hại chúng ta thảm thương thế nào không!" Chu Vân Tước sững sờ, diễn biến của sự việc sao lại khác xa với những gì cô tưởng tượng?
Chẳng lẽ đối phương không sợ đại bá của cô sao?
Guna chán ghét nói: "Ta ghét nhất loại tiểu thư tự cho là đúng này, hôm nay †a sẽ cho ngươi một bài học!"
Nói xong, cô ta ra hiệu cho mấy tên hải tặc bên cạnh.
Bốn năm tên hải tặc trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng, cười xấu xa "He he he" rồi đi đến vây quanh Chu Vân Tước.
Chỉ trong chốc lát, máu của Chu Vân Tước đã lạnh ngắt.
Những cảnh tượng như thế này, dù cô chưa từng trải qua, nhưng cũng từng xem trong phim ảnh rồi!
Cô đương nhiên nhìn ra được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Chu Vân Tước điên cuồng kêu cứu, cầu xin.
Nhưng bọn hải tặc chỉ lạnh mặt nhìn những người đàn ông đó từng bước vây Chu Vân Tước lại.
Mặc dù những hành khách khác trên tàu đều không đành lòng, nhưng bị người ta chĩa súng vào đầu, hơn nữa sức mạnh của hai bên lại chênh lệch quá lớn, lúc này xông lên đóng vai anh hùng cũng chỉ là tự tìm đến cái chết mà thôi, vì vậy bọn họ chỉ có thể cúi đầu, không nhìn đến cảnh tượng này.
Chu Vân Tước tuyệt vọng khóc nức nở, quần áo của cô nhanh chóng bị bọn hải tặc xé nát.
Cô ta muốn chết ngay lập tức.