Chương 1790: Có việc gì?
Chương 1790: Có việc gì?Chương 1790: Có việc gì?
Mặc dù Trương Dịch vượt trội hơn Từ béo về nhiều mặt, từ sức chiến đấu, trí tuệ đến ngoại hình, nhưng khi nói đến game, Từ béo đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.
Mỗi lần đấu với hắn, Trương Dịch đều thảm bại.
Lúc này, cả hai đang tranh tài trong trò chơi "Frog Hits Balloon". Trương Dịch luôn bị phi thuyền khí cầu của đối phương chọc thủng phòng tuyến trước khi đạt 100 hiệp.
Từ béo khoanh tay ngồi bên cạnh, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt hớn hở của hắn khiến Trương Dịch chỉ muốn đấm cho một trận.
Ở góc khác của phòng khách, Đại Long Miêu và Thanh Oa đang vui vẻ chơi đùa. Cả hai đều yêu thích âm nhạc, và dù bất đồng ngôn ngữ, họ vẫn tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn. Hai người bạn thường xuyên giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể.
Thanh Oa đã ở cùng Trương Dịch và mọi người một thời gian, và dân dần, họ cũng hiểu được đôi chút về quá khứ của hắn.
Thanh Oa từng là một nhạc công trong ban nhạc hạng ba, với nghệ danh Kỳ Bảo.
Sau tận thế, hắn sống ẩn dật dưới lớp bùn của dòng sông băng.
Tuy nhiên, Thanh Oa luôn né tránh nhắc đến quá khứ, thậm chí không thích người khác gọi tên thật của mình.
Vì vậy, mọi người đều gọi hắn là Thanh Oa, hay ếch con.
Đối với hắn, làm một chú ếch vô tư lự hạnh phúc hơn làm người gấp bội phần.
Còn về Đại Long Miêu, Trương Dịch và mọi người vẫn chưa thể tìm hiểu được gì nhiều.
Nó sở hữu chỉ số dị năng cao nhưng sức chiến đấu lại vô cùng thấp, chỉ có thể dựa vào bản năng để chiến đấu.
Tuy nhiên, nó lại là một thú cưng tuyệt vời, nhanh chóng trở thành con vật được yêu thích nhất trong nhà, thậm chí còn vượt qua cả Hoa Hoa.
Bên kia phòng khách, gân khu vực bếp, có một chiếc bàn mạt chược.
Chu Hải Mỹ, Chu Khả Nhi, Dương Mật và Dương Hân Hân đang say sưa chơi mạt chược.
Lục Khả Nhiên thì phần lớn thời gian đều ở trong phòng làm việc, miệt mài hoàn thiện cơ giáp của mình. Vưu Đại Thúc thì hăng say rèn luyện thân thể.
Hắn luôn cảm thấy thiên phú của mình không đủ, vì vậy phải nỗ lực gấp bội để không trở thành gánh nặng cho gia đình.
Mọi thứ đều bình yên, êm ả.
Nếu cuộc sống cứ mãi như vậy thì thật tốt biết bao.
Nhưng đời người đâu như mơ...
Trương Dịch buông tay cầm xuống, gãi đâu chán nản: "Mệt quá, trò chơi này chả vui gì cả."
Từ béo cười hề hề: "Lão đại, đây là lần thứ N ngài nói câu đó rồi. Cứ hễ gặp trò nào không đánh thắng là ngài lại chê."
Trương Dịch nhướng mày: "Nói bậy! Rõ ràng là công ty game làm ăn chểnh mảng. Game là để giải trí, làm khó như vậy để làm gì? Chẳng phải là đảo ngược Thiên Cương, người chơi game hay game chơi người?"
Từ béo nuốt nước bọt, ấp úng: "Rõ ràng là tự mình gà..."
Chưa kịp nói hết câu, Trương Dịch đã giơ chân đạp hắn ngã lăn quay trên ghế sô pha.
"Không chơi nữa! Cái trò chơi vớ vẩn này!"
Trương Dịch nhanh chóng tắt trò chơi, mở ra "Plants vs Zombie" - tựa game mà hắn chưa từng thua.
Từ béo nằm dài trên ghế sô pha, gãi đầu: "Nói mới nhớ, dạo này Thành phố Thiên Hải yên ắng quá ha! À mà, bên Bạo Tuyết Thành cũng không có tin tức gì, cũng phải..."
Trương Dịch nhìn chằm chằm hẳn một lúc: "Ngươi đừng có mà miệng quạ đen. Yên ổn chưa đủ hay sao mà cứ muốn rước họa vào thân?"
Từ béo cười trừ: "Ta chỉ nói vu vơ thôi mà, đâu có thật đâu!"
Vừa dứt lời, máy truyền tin bên cạnh Trương Dịch bỗng phát ra tiếng "leng keng”. Nụ cười trên mặt Từ béo cứng đờ, Trương Dịch lặng lẽ câm lấy máy, liếc xéo hắn một cái.
"Chu Chính."
"Ặc... chuyện này không liên quan đến ta nha, lão đại!"
Từ béo toát mồ hôi hột, vội vàng đưa tay quạt quạt miệng, thâm nghĩ: "Không thể nào trùng hợp đến vậy chứ?"
Trương Dịch nhìn máy truyền tin, chìm vào trầm tư.
Bởi vì vào thời điểm này, nếu có ai cần liên lạc với hắn, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Ánh mắt Trương Dịch bỗng chốc trở nên sắc bén, thâm trầm như vực sâu.
Hắn biết, cái ngày này rồi cũng sẽ đến, sự yên bình giả tạo sau tận thế chẳng thể nào kéo dài mãi mãi.
Nửa năm qua, Thành phố Thiên Hải của hắn ngoại trừ phiền phức do Thiên Long Vương gây ra, hầu như chẳng có sóng gió gì.
Nhưng khắp Đại khu Giang Nam, những nơi khác lại chẳng được may mắn như vậy, tai ương vẫn thường xuyên ghé thăm.
Nghĩ cho cùng, sự bình yên của Thành phố Thiên Hải cũng chỉ nhờ vào thực lực tuyệt đối của Trương Dịch.
Nếu Thiên Long Vương không đến tìm hẳn báo thù mà chọn gieo rắc tai ương ở nơi khác trong Đại khu Giang Nam, e rằng cả vùng đất này đã sớm chìm trong biển lửa.
Trương Dịch kết nối trò chuyện với Chu Chính.
Giữa không trung, hình chiếu của Chu Chính hiện lên.
Lão ta vuốt mái tóc hoa râm được chải chuốt tỉ mỉ, khuôn mặt phúc hậu nở nụ cười hiền hòa, ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc.
"Trương Dịch, đã lâu không gặp, dạo này ngươi thế nào?"
"Vẫn như cũ. Chu Soái không có chuyện gì chắc chắn không tìm tới ta, lần này tìm ta e rằng có chuyện gì quan trọng?"
Trương Dịch đi thẳng vào vấn đề.