Chương 1945: Biện minh
Chương 1945: Biện minhChương 1945: Biện minh
Lưng Trương Dịch hơi lạnh, bất quá rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại.
Loại ngôn luận mạt thế này, từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu loại, đủ loại cách nói đều không thống nhất.
Hơn nữa Cách Tát Nhĩ Vương truyện cũng không nói rõ thời gian mạt thế buông xuống.
Nếu như dựa theo tình huống hiện tại để suy đoán, thì có chút cảm giác gượng ép rồi.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trương Dịch vẫn không khỏi kinh hãi.
Hắn xem hết nội dung trên thư quyển, hệ thống trí tuệ đã quét hình một lần, về sau có thể xem bất cứ lúc nào. Trương Dịch trả lại da người trên tay cho Mạt Cát Cách Tang.
"Xin lỗi, cảm thấy rất bình thường, bên trong cũng không có quá nhiều nội dung hữu dụng."
Trương Dịch thản nhiên nói.
Mạt Cát Cách Tang có chút sốt ruột.
"Toàn bộ (Cách Tát Nhĩ Vương Truyện) có hơn hai ngàn vạn chữ, trong đó phần lớn là truyền thuyết anh dũng của Cách tát nhĩ vương, muốn có được nội dung hữu dụng, nhất định phải xem hết toàn bộ mới có thể biết được."
Trương Dịch đứng dậy, thong thả nói: "Chuyện này ta sẽ suy nghĩ thật kỹ. Đợi ta suy nghĩ rõ ràng, lại trả lời ngươi."
Mạt Cát Cách Tang vội vàng đứng dậy theo.
"Vậy ngài cân suy nghĩ bao lâu?" Trương Dịch cười với hắn: "Vậy phải xem ngươi còn có thể cho ta thêm bao nhiêu thứ, để thuyết phục ta giúp ngươi."
Hiện tại thành ý mà Mạt Cát Cách Tang thể hiện quả thật không đủ.
Trương Dịch so với hắn còn giàu có hơn nhiều.
Vị tộc trưởng gia tộc lớn thứ hai Tây Nam đại khu này, cần phải tự mình suy nghĩ xem có thể cung cấp thứ gì cho Trương Dịch, để có thể khiến Trương Dịch động lòng.
Mạt Cát Cách Tang nhíu mày thật chặt, hắn biết Trương Dịch chính là trợ thủ tốt nhất mà hắn có thể tìm được vào lúc này.
Rất nhanh hắn cắn răng nói: "Được, †a lập tức trở về Sa Lạp thành. Đến lúc đó ta sẽ cung cấp cho ngài một ít tình báo! Tin rằng những thứ đó nhất định có thể khiến các hạ động lòng."
"Tốt lắm, vậy chúng ta cùng chờ xem”
Trương Dịch ngoài mặt thản nhiên, kỳ thật trong lòng cũng có chút động tâm.
Một tòa bí cảnh ngâm dưới lòng đất, chính là một kho báu khổng lồ, tồn tại cả nguy hiểm lẫn lợi ích.
Nếu như có thể đảm bảo an toàn, hẳn cũng không ngại đi một chuyến.
Trương Dịch rời khỏi nơi này, trở vê chỗ ở của mình.
Mọi người lúc này đã thu dọn xong đồ đạc, nhét vào trong không gian cái bóng của Tinh Vệ.
Trong góc phòng, Từ béo vẫn ôm mặt, bộ dạng hồn vía lên mây.
Trương Dịch không rảnh chờ hắn ở đây xoắn xuýt, bèn phân phó mọi người chuẩn bị trở về Giang Nam.
Đối với tâm ý của Lê Nhưỡng Nhưỡng, Từ béo vẫn luôn không có đáp lại.
Mọi người đều có thể hiểu, dù sao chuyện này xảy ra với bất kỳ ai, e rằng trong thời gian ngắn đều khó có thể tiếp nhận.
Tuy nhiên, thời gian đã đến, Trương Dịch cũng không định chờ hắn, bèn bảo mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Ngày hôm sau, Trương Dịch cùng mọi người rời khỏi tiểu viện này, lúc đi ra khỏi cửa lớn, Trương Dịch mơ hồ cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn về phía bên này.
Không chỉ có hắn nhìn thấy, Lương Duyệt và Hoa Hoa đều đã nhận ra.
Trương Dịch quay đầu lại nhìn, liền thấy dưới lầu các xa xa, Lê Nhưỡng Nhưỡng một tay vịn vào cột, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bên này.
Hắn bèn quay đầu võ võ vai Từ béo, hất hàm về phía bên kia.
Gần đây Từ béo cũng hồn bay phách lạc, đầu óc rối bời như ổ gà, râu ria xôm xoàm mấy ngày nay cũng không thèm cạo.
Bị Trương Dịch võ tỉnh, hắn bèn nhìn về phía bên kia.
Chỉ liếc mắt một cái, hẳn lập tức giống như con đà điểu bị giật mình, vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Trương Dịch đảo mắt/Dù sao người †a cũng có quan hệ không tệ với ngươi, lúc ở vực sâu Tần Lĩnh còn từng cứu mạng ngươi. Làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không?” Từ béo lẩm bẩm: "Ta biết chứt Nhưng mà hiện tại ta căn bản không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với cô ấy"
Trương Dịch im lặng: "Cho nên lựa chọn trốn tránh?"
"Trốn tránh tuy rằng đáng xấu hổ, nhưng mà hữu dụng!"
Từ béo biện luận.
Trương Dịch nhún vai, cũng rất tán thành những lời này của Từ béo.
Những kẻ cổ vũ người khác dũng cảm lên, đi đối mặt với tình huống bất ngờ đều là người ngoài cuộc hoặc không phải người trong cuộc.
Người trong cuộc, rất khó có thể dùng tâm trạng bình tĩnh để đối mặt với tất cả.
Trốn tránh đôi khi cũng là một cách hay.
Lương Duyệt ngày thường rất ít khi đưa ra ý kiến đối với chuyện riêng tư của người khác.
Thế nhưng lần này, cô hiếm khi nói với Từ béo: "Bất kể lựa chọn cuối cùng của ngươi là gì, nhưng mà ta cảm thấy, ít nhất ngươi nên thành thật cho cô ấy một câu trả lời."
"Ta biết, ta đều biết."
Từ béo cúi đầu, cố ý để mình đi ở một bên đường, để cho những người khác che khuất thân thể của hắn.
"Qua một thời gian nữa, ta sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ấy."