Chương 1949: Nhu cầu
Chương 1949: Nhu cầuChương 1949: Nhu cầu
Hơn nữa, Lục Khả Nhiên muốn chế tạo cơ giáp, nhu cầu năng lượng cũng cực kỳ lớn.
Chu Chính mềm mỏng cứng rắn đều dùng qua, Trương Dịch chính là không chịu nhả ra, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Sau đó, Trương Dịch lại nhắc nhở Chu Chính, nhớ chuẩn bị một ít nhân thủ.
Đến lúc đó đi tới dãy núi Tần Lĩnh khai thác khoáng thạch, cần bọn họ tự mình cung cấp nhân viên.
Chu Chính gật đầu,Chuyện này dễ xử lý, Bạo Tuyết Thành cũng không thiếu nhân thủ. Bất quá bên Thiên Hải Thị các ngươi thì sao?”
Trương Dịch nói: "Điều động vài người qua đó là được rồi, bất quá công nhân khai thác mỏ chúng ta không thể nào phái người được. Vẫn là bên các ngươi phái người đến đi!"
"Ừm, chuyện này cứ giao cho ta."
Nói chuyện phiếm với Chu Chính xong, Trương Dịch không có ý định ở lại Bạo Tuyết Thành lâu.
Lúc này hắn nóng lòng muốn trở về, bởi vì trong không gian dị năng của hắn, đang tồn tại một thứ mà hắn quan tâm nhất.
Đó chính là khối thủy tỉnh màu tím lấy được từ kim tự tháp màu tím của thế giới thần bí.
Về phần nhà họ Đặng, Trương Dịch cũng không đến chào hỏi, ngược lại hắn đã âm thầm đạt thành nhận thức chung với Đặng Viễn Bá.
Chờ đến khi khoáng mạch Nguyên Thạch được vận chuyển đến, Trương Dịch sẽ lợi dụng năng lực không gian, âm thầm đưa cho bọn họ một phần.
Trương Dịch và Chu Chính từ phòng nghỉ phía sau đi ra.
Liên nhìn thấy Từ béo không có ngồi ở trên bàn cơm, mà là tìm một góc yên tĩnh, yên lặng nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ.
Thỉnh thoảng, hắn lại phát ra một tiếng thở dài, trong miệng lẩm bẩm cái gì mà "Tự cổ đa tình không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ".
Lúc này, Lan Tân Thành cũng ra hiệu hắn có muốn lên lầu hai nghỉ ngơi một chút hay không.
Gần đây Bạo Tuyết Thành lại bồi dưỡng thêm một nhóm cô gái, thành lập đoàn ca múa Bạo Tuyết Thành, có thể biểu diễn cho Từ béo xem. Thế nhưng Từ béo lắc đầu từ chối.
Điều này khiến cho Lan Tân Thành không khỏi kinh ngạc, không biết tên mập này sao lại thay đổi tính nết.
Trương Dịch biết, trong lòng hắn vẫn không quên được Lê Dạng Dạng, chỉ là chuyện tình cảm chỉ có thể dùng thời gian để phai nhạt, người khác không thể nhúng tay vào.
Ăn cơm xong, Trương Dịch liền nói muốn trở về.
Chu Chính lại dẫn người đến, nói với Trương Dịch: "Đã đến rồi, vậy thì nhân tiện xử lý luôn một chuyện."
Thì ra, lần chính thức tác chiến này, bên cạnh Trương Dịch có rất nhiều người tham gia chiến đấu.
Nhưng Lương Duyệt đám người đều không có danh hiệu chính thức, điều này bất lợi cho hành động sau này. Cho nên Chu Chính dự định chính thức đăng ký bọn họ vào sổ sách, ban cho danh hiệu của quân đội Hoa Tư quốc.
"Xem như là có biên chế."
Trương Dịch nói đùa.
Hắn gọi Lương Duyệt mấy người tới, chủ yếu là nhân viên chiến đấu, cần có danh hiệu chính thức.
Còn như Dương Hân Hân mấy người, đều ẩn núp trong không gian của Tỉnh Vệ, không có trực tiếp tham gia chiến đấu, cho nên cũng không khao khát cái gọi là danh hiệu.
Trong cơ sở dữ liệu, vẫn còn rất nhiều danh hiệu có thể lựa chọn.
Mọi người lựa chọn một phen, cuối cùng đều xác nhận danh hiệu của mình.
Từ Xuân Lôi, danh hiệu [Thiên Bồng Nguyên Soái] , quả nhiên là người như tên gọi.
Lúc xác nhận danh hiệu này, Từ béo còn lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, trong miệng lẩm bẩm cái gì mà "Đa tình tự cổ không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ".
Mọi người nhìn thấy đêu muốn bật cười.
Vưu Kế Quang, danh hiệu [Lục Ngô] , thần thú trong thần thoại thượng cổ, hình dạng giống hổ, cực kỳ dũng mãnh.
Lương Duyệt, danh hiệu [Cửu Thiên Huyền Nữ] , nữ võ thần, nữ chiến thần trong thần thoại cổ đại.
Ngay cả Hoa Hoa, cũng bởi vì biểu hiện đặc biệt trên chiến trường, mà được mấy đại chiến khu chú ý.
Nó có được danh hiệu thần thoại của riêng mình [Cùng Kỳ] . Trương Dịch ôm nó lên, mỉm cười cọ cọ đầu nó.
Tứ hung thần thoại thượng cổ, Hỗn Độn, Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột.
Cùng Kỳ và Hỗn Độn đều là tứ hung, lân này danh hiệu của người và mèo có vẻ rất xứng đôi.
Mà danh hiệu Thao Thiết, thì thuộc về đội trưởng đội ác ma Lục Hoàng.
Chỉ còn lại Đào Ngột, danh hiệu này vân chưa có ai sử dụng.
Nhân viên chiến đấu đều có danh hiệu của mình, về sau chính là nhân viên đăng ký chính thức.
Sau đó, Trương Dịch liền dân mọi người, từ chối sự giữ lại của Chu Chính, rời khỏi Bạo Tuyết Thành trở về Thiên Hải Thị...
Rất nhanh, Trương Dịch bọn họ đã trở về Thiên Hải Thị.
Lần này rời đi thời gian không dài, bất quá mọi người đều rất vui vẻ.
Dù sao lần nhiệm vụ này tuy có chút nguy hiểm, nhưng cũng không tính là lớn.
Nhân viên chiến đấu trải qua một phen rèn luyện, đều có thu hoạch riêng, mà nhân viên phi chiến đấu thì được thưởng thức phong cảnh tươi đẹp của phương Bắc, tâm tình vui sướng.
Trở lại căn cứ, bên ngoài do không có ai dọn dẹp, tuyết tích tụ đã cao hơn một mét.