Chương 235: Sắc mặt của Hứa Hạo
Chương 235: Sắc mặt của Hứa HạoChương 235: Sắc mặt của Hứa Hạo
Đêm hôm đó, Trương Dịch bận rộn cày cấy đến rất muộn.
Vấn đề của khu dân cư cuối cùng cũng đã được giải quyết sạch sẽ, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trước đây hắn chưa bao giờ thả lỏng như vậy, nhưng lần này hắn thật sự không giữ lời.
Còn Chu Khả Nhi cũng đã tích tụ mong muốn từ lâu, và đều được giải tỏa sạch sẽ vào đêm hôm đó.
Tuy nhiên, giữa hai người vẫn còn chút khoảng cách.
Sức lực và thể lực của Trương Dịch đều rất mạnh mẽ, sáng hôm sau thức dậy vẫn rất dũng mãnh.
Nhưng Chu Khả Nhi lại mệt mỏi đến nỗi khó khăn mới có thể rời giường để nấu ăn.
Trương Dịch vui vẻ, lấy một số thực phẩm từ không gian khác để ăn.
Tiếp theo, hắn đang chờ xem tình hình liên lạc từ phía Hứa Hạo ra sao.
Khi tin nhắn của hắn ta đến, Trương Dịch cảm thấy đây thực sự là cơ hội để hành động, hắn sẽ đến đó để xem xét.
Trương Dịch không vội, nhưng Hứa Hạo lại rất nóng lòng. Sau khi bị Trương Dịch tiêm một mũi trong hôm qua, hắn ta đã không ngủ được suốt cả đêm, cảm thấy mình như sắp chết.
Buổi sáng hắn ta đã gửi tin nhắn cho Trương Dịch.
"Trương ca, ta đã liên lạc với bên kia rồi. Chúng ta khi nào mới đi?"
Trương Dịch mỉm cười nhẹ, gõ nhanh trả lời: "Đến nhà ta một chuyến, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ."
Rất nhanh, Hứa Hạo đã đến trước cửa nhà Trương Dịch.
Trương Dịch mở cửa, mời hắn ta vào phòng.
Sau khi Hứa Hạo vào phòng, biểu cảm của hắn ta giống như Chu Khả Nhi và Tạ Lệ Mai, đều ngạc nhiên và mừng rỡ.
Dáng vẻ đó, giống như một kẻ ăn ngươi bước vào thiên đường đầy vàng bạc trang sức, miệng cười ngây ngốc, như một kẻ mê mệt.
"Nơi này ấm áp quá, đây có phải là thiên đường không?"
Hứa Hạo nói một cách mê mẩn.
Trương Dịch lườm mắt hắn một cái: "Đây là nhà ta." Hứa Hạo lấy lại tỉnh thần, cảm thấy người nóng ran, rốt cuộc hắn mặc tới sáu bảy lớp áo, còn nhiệt độ nhà Trương Dịch lên tới 26 độ, khiến hắn cảm thấy như đang ở trong lò lửa.
Hắn vội vàng cởi bớt vài lớp áo lông vũ và áo bông, rồi mới hơi ngượng ngùng tiến lên gần Trương Dịch.
"Trương ca, ta đã nói chuyện tốt với Vương Tư Minh rồi. Ta sẽ giả vờ hợp tác với hắn, rồi dẫn ngươi qua."
"Khi hắn mở cửa, chúng ta sẽ tìm cơ hội loại bỏ hắn!"
Hứa Hạo với vẻ hăm hở trên khuôn mặt.
Trương Dịch ngồi trên ghế sofa, bắp chân phải đặt lên bắp chân trái, chỉ về phía ghế sofa đối diện nói: "Ngồi! Không cần vội, chúng ta từ từ trò chuyện."
Hứa Hạo nhìn một cái vào chiếc sofa nhà Trương Dịch, chiếc sofa này chất lượng cao cấp, trắng như đám mây.
Nhưng trên sofa có vẻ như có một số vết bẩn lạ, giống như bị dấu vết của một loại chất lỏng nào đó.
Hứa Hạo không dám ngồi lên sofa, hắn đã một tháng chưa tắm, sợ làm bẩn chỗ ngồi Trương Dịch.
Thế là hắn ngồi xuống trên thảm.
Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy hài lòng vô cùng.
Một tháng, đúng là một tháng đó!
Hắn cuối cùng đã cảm nhận được cái gọi là nhiệt độ!
Trương Dịch ngồi, vì vậy góc độ của hắn ta đúng là nhìn xuống Hứa Hạo.
Người này, một thời không thua kém ai, giờ đây khiêm nhường như một con chó mất nhà - ồ, làm sao có thể nói giống như vậy?
Hắn rõ ràng chính là một con chó mất nhà.
Hứa Hạo lấy lòng nhìn lên Trương Dịch,"Trương ca, ta kể ngươi nghe cách ta và hắn trò chuyện nhé."
Trương Dịch mỉm cười nhẹ, giơ tay về phía Hứa Hạo.
"Không cần phức tạp như vậy, ta tự xem được mà!"
Hứa Hạo mặt co rúm lại,"Cái... cái gì? Ngươi tự xem?"
"Đưa điện thoại cho ta. Để ta xem lịch sử trò chuyện giữa ngươi và hắn!" cực kỳ kinh hãi.
Lịch sử trò chuyện giữa hắn và Vương Tư Minh, có một số điều không thể để Trương Dịch biết.
Giống như hắn gièm pha Vương Tư Minh trước mặt Trương Dịch, cũng không thể để Vương Tư Minh biết, đó là một lý do.
"Nhanh lên, đưa điện thoại cho ta. Ngươi không giấu ta cái gì chứ?"
Đôi mắt Trương Dịch nhắm hờ, một tia sát khí lướt qua.
"Không, không có! Nhưng... nhưng..."
Hứa Hạo cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống trán, ánh mắt lảo đảo, tay phải vô thức che lấy túi áo.
Trương Dịch cũng không muốn nói nhiều với hắn, rút khẩu súng màu đen từ túi áo, chỉ thẳng vào trán Hứa Hạo.
"Ta nói chuyện tử tế với ngươi mà ngươi không nghe à?"
Hứa Hạo vội vàng xin tha: "Trương ca, đừng bắn, đừng bắn!"
"Ta đã nói xấu ngươi với Vương Tư Minh một chút. Nhưng đó chỉ là để lừa gạt hắn thôi, không phải lời thật lòng của ta!"
Trương Dịch hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng gào lên: "Nhanh lên!"
Hứa Hạo không dám lần chừ, run rẩy rút điện thoại ra khỏi túi, mở khóa rồi đưa cho Trương Dịch.
"Không... không còn pin."
Hứa Hạo nói nhỏ, cố gắng phản kháng lần cuối.
Trương Dịch nhận điện thoại, nhìn một cái, quả nhiên pin đã gần hết.
Rốt cuộc, người dân bình thường mỗi ngày chỉ có khoảng một giờ có điện.
Và hắn và Vương Tư Minh chắc chắn đã trò chuyện rất lâu, việc pin yếu như vậy không lạ.
Trương Dịch lấy một viên pin dự phòng từ dưới bàn cà phê, sạc cho hắn.