Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 267 - Chương 257: Đuổi

Chương 257: Đuổi Chương 257: ĐuổiChương 257: Đuổi

Tuy nhiên, khi kiểm tra hệ thống năng lượng, hắn nhận ra được vấn đề của nơi trú ẩn.

Nơi trú ẩn siêu lớn này có diện tích hàng ngàn mét vuông, trên dưới có 4 tầng, việc tiêu thụ năng lượng cho nó là cực kỳ khủng khiếp!

Chỉ riêng việc cung cấp điện và sưởi ấm, lượng năng lượng tiêu thụ gấp 50 lần căn nhà an toàn của Trương Dịch!

Nghĩa là với lượng năng lượng dự trữ hiện tại của Trương Dịch, tối đa duy trì hoạt động nơi đây chỉ được 5 năm.

"Mặc dù là vấn đề, nhưng vấn đề cũng không lớn."

Trương Dịch vuốt cằm, cũng có giải pháp: "Bên ngoài có rất nhiều trạm xăng lớn, ta ra ngoài dọn sạch vài trạm xăng là có thể giải quyết được cái rắc rối này."

Sau khi kiểm tra kỹ càng toàn bộ nơi trú ẩn, Trương Dịch mới thực sự yên tâm.

So với căn nhà an toàn nhỏ của mình trị giá chỉ 8 triệu nhân dân tệ, chỗ này vượt trội hơn nhiều lần cả về khả năng phòng thủ lẫn độ thoải mái!

Ngay cả đồ đạc trong nhà cũng là của các thương hiệu nội thất hàng đầu thế giới.

Trương Dịch quay lại phòng khách tầng 1, hắn bổ sung thêm năng lượng 6 tháng cho toàn bộ nơi trú ẩn, nhiệt độ bên trong nhà giờ đây tăng lên 27 độ.

Ấm áp và thoải mái.

"Về sau ta sẽ sống ở đây. Tuy nhiên, nếu có thêm vài người phụ nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện đến để chơi bài cùng ta thì cuộc sống sẽ hoàn hảo hơn."

"Một bộ bài, tối thiểu cũng cần 4 người phụ nữ mới được!"

"Họ chơi bài, còn ta ngồi dưới bàn nhìn họ chơi bài. À, tuyệt vời quá!"

Trương Dịch nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại với nụ cười hạnh phúc, hình dung cuộc sống tươi đẹp phía trước.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Trương Dịch lấy từ không gian khác một số thuốc kích thích cho Hứa Hạo uống.

Để hắn ta tỉnh nhanh hơn, còn dội nước lạnh vào mặt hắn ta.

Làm choáng váng một hồi, Hứa Hạo mới mở mắt ra, mệt mỏi. "Trời ơi, lạnh quá!"

Nhìn rõ Trương Dịch đang ở trước mặt, Hứa Hạo sững sờ một chút, rồi mừng rỡ.

"Trương ca, ngươi... ngươi đã thành công à?"

Hắn ta nhìn quanh tìm bóng dáng Vương Tư Minh, nhưng không thấy gì cả.

Trương Dịch cũng không nói gì, chỉ cởi trói cho hắn ta.

Chính Hứa Hạo cũng không ngờ rằng, lần này hắn ta ngủ một giấc, tỉnh dậy đã chiếm được nơi trú ẩn sang trọng của Vương Tư Minh!

Kết quả nằm im mà thắng khiến hắn ta vui mừng khôn xiết.

Tuy nhiên, hắn ta rất tò mò, rõ ràng cả hai đều hít phải khí gây mê trong cái cạm bẫy, sao Trương Dịch tỉnh lại nhanh thế.

Hơn nữa xem ra, hắn ta đã chiếm được nơi trú ẩn này.

"Trương ca, Vương Tư Minh đâu rồi? Ngươi đã xử lý hắn thế nào vậy?"

Hứa Hạo tò mò hỏi.

Trương Dịch nói lạnh lùng: "Ngươi quên rồi sao? Ta là chiến binh đô thị, cao thủ từ trên núi xuống, lính đánh thuê từ ở trên chiến trường về. Đối phó một tên như Vương Tư Minh chỉ có vậy mà gọi là chuyện to tác gì à?"

Hứa Hạo cười sảng khoái.

"Ha ha ha! Ngươi thật sự rất đáng sợ, ta quả thực là không nhìn nhầm ngươi."

"Sau này ta sẽ hết lòng theo ngươi. Có ngươi che chở, ta sẽ không lo lắng gì về vấn đề sinh tồn nữa."

Trương Dịch cầm lên một chiếc ba lô leo núi nặng nề, đặt trước mặt Hứa Hạo.

"Đồ đạc này là phần thưởng cho ngươi đấy. Ngươi cứ xem thử đi!"

Mắt Hứa Hạo sáng lên, cười hí hí xoa tay: "À... thế thì làm phiền anh rồi!"

"Không cần khách khí, đây là thứ ngươi đáng được thưởng."

Trương Dịch nói lạnh lùng.

Hứa Hạo không kiêng nể nữa, hắn đã lâu không được ăn thức ăn bình thường.

Trước mặt Trương Dịch, hắn mở khóa kéo của ba lô ra.

"Soạt -" Bên trong là một đống lương thực.

Bánh quy, bánh mì, sô cô la, đùi gà, bánh kem, bánh dẻo...

Cả ba lô điều chất đầy, cứ bưng lên một cái là đã 3,4 mươi cân!

Hứa Hạo há hốc mồm, khóe miệng nhếch lên tới tận mang tai.

"Trương ca, ngươi thật là anh ruột của ta! Sau này ngươi cần ta làm gì thì cứ nói, dù chỉ là một nhíu mày ta cũng không phải là người!"

Hứa Hạo vừa nói vừa xé túi đùi gà ra ăn, thể hiện lòng trung thành với Trương Dịch.

Nghe câu nói đó, Trương Dịch mới lộ nên nụ cười.

"Ồ? Ngươi nói đấy nhé! Ta không ép ngươi đâu."

Hắn vừa xoa cằm vừa chỉ ra ngoài: "Mang theo đồ đạc này, rồi đi thôi!"

Trương Dịch không thể giữ lại Hứa Hạo.

Nhưng lương tâm hắn không cho phép mình có hành động bội bạc.

Dù Hứa Hạo có tồi tệ đến đâu, nhưng quả thật đã giúp hắn một việc lớn.

Vì vậy Trương Dịch quyết định cho hắn ta đủ lương thực, rồi để hắn ta tự đi kiếm sống.

Hứa Hạo đang xé túi đùi gà, nghe thấy câu nói đó liền sững người.

Thời gian như đông cứng, hắn ta chết trân nhìn Trương Dịch, người cứng đờ.

Trương Dịch bình tĩnh nhìn xuống hắn ta, ánh mắt lạnh lùng, nhưng chan chứa ý chí không thể cưỡng lại.

Một lúc lâu sau, Hứa Hạo mới hoàn hồn, tim hắn đập dữ dội, thậm chí xuất hiện ù tai, trong tai như có dòng điện chạy.

Hắn ta không thể chấp nhận thực tế này.

Rõ ràng bản thân đã thành công gia nhập nhóm của Trương Dịch, rõ ràng bản thân đã giúp hắn ta có được nơi trú ẩn xa hoa và an toàn này.

Vậy tại sao hắn ta không cho mình ở lại?

Hứa Hào nhìn chằm chằm vào Trương Dịch, đôi mắt đỏ bừng lên.
Bình Luận (0)
Comment