Chương 30: Quá hiểu tính nết
Chương 30: Quá hiểu tính nếtChương 30: Quá hiểu tính nết
Thậm chí anh còn có thể đoán được, kiếp trước sau khi anh chết đi, đám người bọn họ sẽ xúm lại xẻ anh ra, mỗi người lấy một phần, mang về nhà nấu canh.
Cho nên Trương Dịch chẳng thèm chừa mặt mũi cho ai, anh cứ thế mà xé hết lớp ngụy trang của bọn họ, để bọn họ trần trụi trước mặt mọi người, khiến người người ghê tởm.
Bác gái Lâm nhìn điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trương Dịch chỉ thằng mặt như vậy, khiến bà ta đâm lao phải theo lao.
Lúc nãy mạnh mồm nói cả đống lời hay, bây giờ bà ta mà tỏ vẻ sợ sệt thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười của mọi người.
Hơn nữa, có lẽ sau này mọi người sẽ không nghe lời bà ta nữa.
Không có cách nào khác, bà ta đành phải tag Trần Chính Hào và Hứa Hạo trong nhóm chat.
[Mọi người à, khu chung cư này là nhà chúng ta, chuyện dọn tuyết này mọi người đều giúp sức. Hy vọng có người nào rành thì có thể mang dụng cụ ra ngoài, cùng nhau dọn tuyết. ]
Chẳng được bao lâu, ID 25#602 Trần Chính Hào đã gửi tới mấy dấu chấm hỏi.
Sau đó, có một tin nhắn bằng giọng nói được gửi lên.
[Dọn tuyết, cọn cái đầu mày ấy! Già lẩm cẩm rồi à? Không thấy bên ngoài tuyết còn rơi hay sao?]
[Mịa, đầu óc có bệnh không? Có bệnh thì đến bệnh viện khám đi, đừng sủa ở chỗ này. Lại tag ông mày thì ông đây giết mày đấy. ]
Trần Chính Hào chửi bác gái Lâm một trận, lời lẽ cực kỳ khó nghe.
Mấy người trong nhóm chat nghe xong, ai cũng mừng rỡ ôm bụng nở nụ cười.
Bác gái Lâm này luôn tự coi mình là kẻ có quyền sai bảo mọi người, kết quả người ta có thèm để bà ta vào mắt đâu.
Một thành viên Tổ Dân Phố nho nhỏ, cũng chỉ có chút ảnh hưởng đối với mấy chủ nhà bình thường.
Loại dân anh chị thế này, bà ta chả là cái thá gì cả!
Tên phú nhị đại Hứa Hạo kia cũng gửi tên nhắn bằng giọng nói đến.
[Mấy người dọn tuyết thì liên quan gì đến tôi! Tôi chả cần phải đi làm, mỗi ngày ở trong nhà, ăn ngon ngủ khỏe, chẳng có việc gì. ]
Sau khi nói xong, hắn ta còn gửi một tấm ảnh mình nằm ở trong ổ chăn dày, tay thì choàng qua ôm một người phụ nữ vào trong ngực.
Căn nhà này chỉ là nơi để Hứa Hạo nuôi phụ nữ, lần này tuyết lớn, vừa khéo hắn ta cũng bị nhốt ở chỗ này.
Bác gái Lâm bảo hắn ta đi dọn tuyết, hắn ta chỉ cảm thấy đầu óc bà ta có vấn đề.
Bác gái Lâm bị Trần Chính Hào mắng không dám cãi lại, bà ta làm sao dám trêu chọc mấy kẻ hung hăng như thế!
Nhưng đến khi nhìn thấy Hứa Hạo khiêu khích mình như thế, bà ta không nhịn được mà cãi bướng nói: [Mặc kệ thế nào thì cậu cũng là một trong những chủ nhà ở đây! Dọn tuyết là nghĩa vụ của cậu. ]
Hứa Hạo khinh thường nói: [Phi! Mấy thứ phí linh ta linh tỉnh mỗi tháng tôi trả là đồ cho không à? Không có tiền của tôi, Tổ Dân Phố mấy người chết đói từ lâu rồi. ]
[Mẹ, mỗi ngày đều cầm tiền của người ta tác oai tác oái, còn tự cho mình là chủ thật sự. Mắc cười ghê á!]
Phú nhị đại mà, chẳng có kẻ nào đơn giản cả, tuy Hứa Hạo chơi bời lêu lổng, nhưng dù sao hắn ta cũng là kẻ đã trải qua việc đời.
Thế nên hắn ta chẳng thèm để một bà già trong Tổ Dân Phố vào mắt.
Hắn ta nói xong, còn đắc ý trào phúng nói:
[Tôi có được hôm nay, là dựa vào sức của cha mẹ, của dòng tộc, sao có thể giống đám nghèo nàn các ngươi?]
[Muốn dọn tuyết thì cút nhanh đi, mấy người còn phải ra ngoài kiếm tiền cơm còn gì! Dọn tuyết xong thì tôi mới rời khỏi cái địa phương quỷ quái này được. ]
Mọi người nghe nghe thấy lời nói kiêu ngạo của Hứa Hạo, ai cũng giận quá chừng. Nhưng mà bọn họ không có cách nào cãi lại được.
Ai bảo người ta đầu thai tốt chứ?
Tuy những lời này rất chói tai, nhưng mà lại là sự thật.
Trần Chính Hào và Hứa Hạo quật phá như vậy khiến cho mọi người hoàn toàn lạnh lòng.
Lời nói của bác gái Lâm cũng biến thành tiếng rắm, chả ai phản ứng lại.
Bác gái Lâm sắp tức chết rồi. ta lại hận Trương Dịch!
Bà ta cảm thấy mình đã thành công lay động đám người ở đây rồi, đều là do cái gậy thọc cứt Trương Dịch này làm hỏng chuyện tốt của bà ta!
Cho nên bà ta nhắn tin cho Trương Dịch, vô cùng phẫn nộ hỏi: [Trương Dịch, có phải cậu định không nghe lời tôi đúng không?]
[Rốt cuộc là cậu muốn cái gì đây? Tôi bảo mọi người ra ngoài dọn tuyết, mọi người đều phải ra ngoài, đúng không?]
[Bây giờ thì hay rồi, mọi người đều không làm, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trốn mãi ở trong nhà à?]
Trương Dịch nhíu mày.
Ủa ủa, còn tự mình đến cửa, chuẩn bị nghe chửi à?
[Bà mẹ nó đừng giả ngu với tôi! Mình bắt nạt kẻ yếu không ra gì, còn ở nơi này sủa cái gì?]
[Bị người ta chửi cũng không dám ho he một cái, đến chỗ tôi tìm cảm giác tồn tại phải không?]
[Nói cho bà biết, ông nội đây không phải dễ bắt nạt. Lại chó sủa với tôi, cẩn thận tôi giết chết bà!]