Chương 346: Sốc
Chương 346: SốcChương 346: Sốc
Các học sinh trong sân vận động nghe thấy những tiếng động kinh khủng bên ngoài, ai nấy đều sợ hãi không dám cử động.
"Xèo _"”
"XèO _"
Họ nhìn thấy trên tường xuất hiện những vết nứt, có vết cắt ra bằng dao, cũng có vết cào bởi móng vuốt sắc nhọn của quái vật.
Giờ họ không thể làm gì, chỉ có biết cầu nguyện thầm ở trong lòng cho Lương Duyệt lão sư chiến thắng.
Đó là hy vọng sống sót duy nhất của bọn họ!
Trong lúc Lương Duyệt đang giao chiến quyết liệt với quái vật màu đen, Trương Dịch cùng hai người bạn theo tiếng động cuối cùng cũng tìm thấy lối ra.
Trương Dịch, Vưu Đại Thúc và Từ Béo, sự xuất hiện của ba người ngay lập tức thu hút sự chú ý của một người và một quái.
Lương Duyệt: Ta chưa từng gặp họ, không phải những người sống sót khác trong trường, chắc chắn là từ bên ngoài đến!
Ánh mắt cô sáng lên hy vọng.
Người từ bên ngoài đến?
Chắc chắn là đến cứu họ!
Cuối cùng thì học sinh trong trường này đa phần là con nhà giàu có, cha mẹ đều là những người có quyền lực, địa vị và tài sản.
Cô hô về phía Trương Dịch: "Nhanh, qua đây giúp ta đối phó với con quái vật này!"
Nghe vậy, Từ Béo lập tức giơ tay lên chuẩn bị ra tay.
Nhưng tay hắn ta bị Trương Dịch giữ lại.
"Trương ca?"
Từ Béo hơi khó hiểu nhìn Trương Dịch.
Trong trận chiến giữa người và quái vật, hắn ta cho rằng bọn họ nên giúp con người mới đúng.
Vậy nên Từ Béo không hiểu tại sao Trương Dịch ngăn hắn ta lại.
"Đợi chút đã!"
Trương Dịch chăm chú nhìn người phụ nữ phía trước. Kỹ thuật đao pháp thật bén nhọn!
Nếu không tập võ từ nhỏ, rèn luyện kỹ năng giết người, sẽ không thể có kỹ thuật chiến đấu như vậy!
Người phụ nữ trước mặt và những võ sư gọi là đại sư trên tỉ vi khác nhau, cô ấy mới thực sự là cao thủ.
Quan trọng hơn, sức mạnh và tốc độ kinh khủng của cô ta rõ ràng không phải người bình thường.
Lại một dị nhân, và là dị nhân có sức chiến đấu rất mạnh!
Trương Dịch không thể phân biệt được cô ta là bạn hay thù.
Vấn đề là, hắn đến đây là để tìm người, chứ không phải để cứu những người không liên quan đến mình.
Con quái vật màu đen khổng lồ kia cũng rất mạnh mẽ, ra tay bừa bãi, bọn họ có thể gặp nguy hiểm.
Không cần thiết.
Vì vậy, Trương Dịch lạnh lùng nói: "Không cần ra tay, nhìn cô ấy, dường như việc đối phó cũng không khó khăn gì mấy. Đi thôi, chúng ta đi cứu người!"
Nói rồi Trương Dịch bước về phía sân vận động.
Từ Béo sững người lại, gãi đầu, cảm thấy lời Trương Dịch cũng có lý.
Hắn ta cũng chỉ vì thấy đối phương trẻ trung xinh đẹp mà vô thức muốn giúp đỡ.
Nhưng nghĩ kỹ, hắn ta và cô gái kia cũng không quen biết, nếu hắn ta liều lĩnh lao vào giúp đỡ, cô ta có thể nói: Ta biết ngươi đang nghĩ gì đấy, ta đã có bạn trai rồi!
Thì thật là ngượng ngùng đấy chứ?
"Thôi tốt nhất là đừng làm người đàn ông tôm tép trong mắt cô ấy vậy!"
Từ Béo phớt lờ lời cầu cứu của Lương Duyệt, theo Trương Dịch bước đi.
Vưu Đại Thúc thấy kỹ thuật đao pháp của Lương Duyệt cũng hơi sợ.
Hắn đã từng được huấn luyện ở quân đội, cũng biết một bộ Quân Thể Quyền, nhưng nhìn Lương Duyệt, hắn cảm thấy nếu đấu với cô thì người ngã xuống chắc chắn là hắn.
"Cô gái này nguy hiểm, tốt nhất là giữ khoảng cách vậy."
Vưu Đai Thúc tết buna: nhưng cũng không nhải thánh mẫu thấy Lương Duyệt không nguy hiểm tới tính mạng, quyết định cũng theo Trương Dịch đi tìm người trước.
Lương Duyệt shock, 3 người này lại phớt lờ cô thế sao?
Hơn nữa, 3 người muốn vào sân vận động, không biết muốn làm gì với các học sinh của mình.
"Các ngươi muốn làm gì vậy?"
Lương Duyệt gấp gáp hô lên.
Nhưng bây giờ cô không thể phân tâm, con quái vật màu đen khổng lồ phía trước buộc cô phải tập trung toàn lực ứng phó.
Cô chỉ có thể đứng nhìn Trương Dịch cùng hai người xông vào sân vận động.
"Rầm!"
Cánh cửa lớn của phòng thể dục bị đẩy mở mạnh bởi Vưu Đại Thúc bước vào, những đồ chắn cửa không thể ngăn cản được gã khổng lồ Vưu Đại Thúc này.
Trương Dịch bước vào, ánh mắt quét qua mọi người trong phòng thể dục.
Các bạn học suýt thét lên vì sợ hãi, nhưng thấy ba người bước vào, họ mới yên tâm phần nào.
Trương Dịch nhanh chóng tìm thấy cô gái ngồi xe lăn.
Hắn đã thấy thân ảnh của Dương Hân Hân, liền nhận ra cô.
"May quá, ngươi vẫn còn sống!"
Trương Dịch thở phào nhẹ nhõm, nếu cô không cầm cự được đến khi hắn tới mà chết đi, thì hắn sẽ rất lãng phí công sức và thời gian.
Trương Dịch tiến lại gần.
Lúc này, Ngô Thành Vũ chỉnh lại mái tóc, sửa sang bộ đồng phục trường tư nhân có nhãn riêng màu xanh, bước tới.
"Các ngươi đến từ căn cứ Tây Sơn à? Có phải theo lệnh của cha ta không?"
"Căn cứ Tây Sơn? Đó là nơi nào?"
Nhíu mày nhẹ, lần đầu Trương Dịch nghe cái tên này.
Ngô Thành Vũ thấy ba người trang bị đầy đủ vũ khí, tưởng họ là nhân viên vũ trang của nơi trú ẩn.
Hắn đút tay vào túi, mỉm cười nhẹ: "Ta là Ngô Thành Vũ, cha ta là cục cũng phải rất quen với tên của hắn ta." Thật ra, dáng vẻ của Ngô Thành Vũ hơi buồn cười.