Chương 67: Lần đầu
Chương 67: Lần đầuChương 67: Lần đầu
Trương Dịch lạnh lùng cười, trong đôi mắt đen cũng tràn đầy giết chóc.
Ai giết ai, vẫn chưa chắc đâu!
Chu Bằng thấy không có ai để ý đến mình, nên càng đập cửa mạnh hơn.
"Trương Dịch, Trương Dịch! Tôi là Chu Bằng đây!"
"Cậu mở cửa ra một chút đi, tôi có điều quan trọng muốn nói với cậu."
Trương Dịch mỉm cười lạnh lùng, lấy súng ra,"cạch", chốt an toàn đã được mở.
Anh đến bên cửa hỏi: "Ai đấy!"
Chu Bằng nghe thấy tiếng của Trương Dịch, vội vàng quơ tay dưới đất, ra hiệu cho Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh chuẩn bị sẵn sàng.
Cả hai người phụ nữ này lần đầu tiên tham gia vào việc giết người, nên có chút căng thẳng.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện sau khi giết chết Trương Dịch, họ có thể sống trong căn nhà ấm áp, thoải mái và có đầy đủ thực phẩm của anh, ánh mắt của họ ngay lập tức trở nên kiên định!
Chu Bằng nói: "Trương Dịch, tôi là Chu Bằng đây. Thức ăn trong nhà của tôi đã cạn kiệt rồi, xin hãy nể tình đồng nghiệp mà cho tôi một ít đồ ăn được không?"
Gã ta trông như là đang van xin, nhưng thật ra tay thì lại rón rén luồn xuống, sẵn sàng rút dao bất cứ lúc nào.
Trương Dịch tựa vào cửa, lạnh lùng nói: "Trong nhà tôi cũng hết thức ăn rồi, chuyện này tôi không thể giúp anh được đâu!" Phương Vũ Tỉnh và Lâm Thải Ninh trong lòng cắn răng nguyền rủa.
Làm sao mà trong nhà anh lại không có đồ ăn chứ?
Trong nhà bếp còn có bảy tám thùng thực phẩm, còn có hàu, ngao và bào ngư, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?
Nhưng trong tình hình này, họ đã chuẩn bị phương án đối phó.
Chu Bằng cắn chặt răng, lấy ra một hộp thuốc từ trong túi.
"Trương Dịch, tôi cũng không muốn lợi dụng cậu đâu! Tôi sẽ đổi đồ ăn với cậu bằng một hộp thuốc hạ sốt."
Trời lạnh đất đóng băng, nhiều người bị cảm sốt. Trong tình hình như vậy, thuốc có thể cứu mạng, giá trị không thua kém gì thức ăn.
Để thuyết phục Trương Dịch mở cửa, Chu Bằng đã lấy ra hộp thuốc hạ sốt quý giá của mình để trao đổi
Lúc này, Trương Dịch đứng đẳng sau cánh cửa đang suy nghĩ làm sao để đối phó với họ.
Giết chết họ?
Cũng đơn giản, dùng súng hay cung tên đều có thể làm cho họ chết ngay lập tức.
Nhưng nếu chỉ giết họ như vậy thì quá nhàm chán.
Ở thời kỳ này, chết chính là sự giải thoát, sống mới chính là địa ngục vô tận.
Anh tất nhiên không sẽ để nhóm người này được lợi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Dịch nảy ra một ý định.
Anh đến bên cạnh thùng rác, lấy ra một chai nước Dashing* rỗng.
(*một thương hiệu nước giải khát Trung Quốc nổi tiếng, có tên tiếng Anh là "Dashing.")
Anh vừa mới uống rất nhiều bia, nên bây giờ anh cũng có nhu cầu đi vệ sinh.
Anh mở nắp chai và bắt đầu tiểu vào đó.
"Thuốc hạ sốt hả? Cũng được đó, để tôi suy nghĩ xem."
Trong lúc tiểu tiện, Trương Dịch lười biếng trò chuyện vài câu với Chu Bằng.
Nhóm người bên ngoài nghe thấy tiếng nước chảy nhưng không biết Trương Dịch đang làm gì.
Tuy nhiên khi nghe Trương Dịch nói thuốc hạ sốt cũng được, trên khuôn mặt của bọn họ bắt đầu xuất hiện sự hưng phấn.
Chu Bằng nhanh chóng nói: "Đúng đó, mở cửa ra đi rồi chúng ta cùng nhau trao đổi nhé. Tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần hai gói mì tôm thôi!"
Theo giá thị trường hiện tại, một hộp thuốc hạ sốt có thể đổi ít nhất năm gói mì tôm!
Chu Bằng cố ý đưa ra giá thấp để lừa Trương Dịch mở cửa.
"Hai gói mì tôm thôi hả? Tôi sợ là anh thiệt hơn rồi, lỗ nặng đó." giống như một chai trà sữa lạnh, còn có bọt trắng nổi lên.
Chu Bằng nghĩ rằng Trương Dịch sắp đồng ý, giả vờ nằm sấp ở cửa, nói: "Không sao đâu, tôi đói quá rồi, chúng ta là đồng nghiệp mà, đổi cho người khác thì thà ưu tiên cho cậu. Mau mở cửa đi!"
Trương Dịch đặt cái ghế vào chỗ tầm ngắm trên cửa, sau đó hướng về phía ba người bên ngoài cửa, đổ hết chai nước tiểu lên người họ.
Cả bọn bị chất lỏng bất ngờ đổ từ trên đầu xuống, hoảng sợ nhảy tán loạn.
Phía Phương Vũ Tỉnh và Lâm Thải Ninh còn hét lên.
"Á! Cái gì vậy nè?"
"Hả, sao nóng vậy, vẫn còn bốc hơi nóng nữa kìa!"
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, bọn họ trở nên vui vẻ.
Tuy nhiên, chỉ một giây sau, họ đã ngửi thấy mùi khai đặc biệt.
"Đây... đây là nước tiểu!"
"Ah!"
Nước tiểu trút xuống đầu, hai người phụ nữ phát ra tiếng hét giống như heo bị chọc tiết, ngay lập tức quy xuống đất nôn mửa không ngừng.
Còn Chu Bằng cũng trở nên tức giận, đôi mắt trở nên đỏ bừng,"Rầm! Rầm! Rầm". Gã ta đập cửa liên tục.
"Trương Dịch, thằng chó chết! Có ngon thì cút ra ngoài đi, tao sẽ giết mày ngay!"
Chu Bằng đấm vào cánh cửa kim loại, cánh cửa nặng nề không hề di chuyển, ngược lại khiến cánh tay của Chu Bằng cảm thấy rất đau,
Từ bên trong căn nhà, tiếng cười thoải mái của Trương Dịch truyền ra.
"Vị nước tiểu của tao thế nào? Uống đã chưa? Có cần cung cấp thêm không?"
"Vài tên đầu trâu óc chó, còn muốn đến đây quấy rối tao. Chúng mày cũng xứng đáng sao?"