Chương 70: Con người đáng sợ
Chương 70: Con người đáng sợChương 70: Con người đáng sợ
Chỉ sau vài ngày, tuyết đã rơi dày đặc, chặn hết tất cả các ngả đường cho nên mọi người không thể ra ngoài.
Nếu không phải là tại bà ta thì có lẽ mọi người cũng đã tích trữ đồ ăn trước khi bão tuyết đến và những thứ đồ đó có thể dùng trong ít nhất nửa tháng. Tuy nhiên, chỉ tại những lời nói của bà ta đã khiến mọi người sống dở chết dở. Đã không có lương thực lại còn không thể ra ngoài nữa chứ.
"Cái bà già đáng chết này! Bà hãy xem xem bà đã làm những chuyện tốt đẹp gì cho các khu chung cư này?"
"Tất cả đều là tại bà hết! Thật là một con yêu tỉnh chuyên đi hại người!"
Những người hàng xóm đều đang chửi rủa bác gái Lâm.
Và Phú Nhị Đại Hứa Hạo cũng đang có mặt ở trong nhóm này.
"Mua đồ đạc, vật tư với giá cao đây! Bất luận là đồ ăn hay thức uống đều được. Một gói mì tôi sẽ đưa cho 10. 000 còn nếu là một chai nước khoáng thì tôi sẽ đưa cho 5. 000!"
Trời ơi! Ấy thế mà giá của một gói mì đã lên tới 10. 000 tệ. Bây giờ Hứa Hạo thật sự đã cảm thấy vô cùng vội vàng, đứng ngồi không yên rồi. Bây giờ hắn ta cũng không cần tiền nữa, tiền cũng không có tác dụng gì. Nếu không tiêu thì cũng chỉ là giấy vụn mà thôi.
Trương Dịch lắc lắc đầu ngao ngán: [Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện dùng tiền để mua đồ nữa chứ!]
Trương Dịch vừa dứt lời thì lập tức có người nhảy bổ vào.
[Ở nhà tôi có một số thứ có thể ăn được này. Tôi có thể bán nó cho cậu. ]
Khi nhìn thấy lời này của người đó, Trương Dịch thật sự cảm thấy bất lực và không biết nói gì hơn.
Có vẻ như con người ta nếu bản tính đã tham lam rồi thì bất kỳ trong hoàn cảnh nào cũng có thể tỏ ra tham lam. Thậm chí, họ có thể bất chấp tất cả vì tiền. Bây giờ, dù đang trong hoàn cảnh vô cùng éo le, không có lương thực, bên ngoài thì tuyết rơi dày đặc, không có lối ra nhưng họ vẫn có thể vì tiền mà bán một chút ít đồ ăn còn sót lại.
Mặc dù bây giờ, niềm hy vọng của tất cả mọi người đã ngày càng giảm xuống, họ đang cảm thấy vô cùng lo sợ trước trận bão tuyết này. Tuy nhiên, vẫn có một số người gan dạ đến mức đánh cược cả mạng sống của mình và nahĩ rằna †rân bão †uvết này eế không kéo đài địđc lâu. Nhưng chỉ có Trương Dịch biết rằng thảm họa bão tuyết này sẽ kéo dài trong một thời gian dài. Nếu không có lương thực thì mọi người sẽ rất khó sống qua ngày. Ấy vậy mà có người còn muốn bán đồ để kiếm tiền trong những ngày khó khăn như vậy nữa.
Thậm chí sau trận bão tuyết này, dù cho tuyết đã ngừng rơi thì có lẽ để quay lại được như trạng thái ban đầu thì toàn thế giới phải trải qua một thời gian dài nữa.
Thật sự thì tiền cũng không có tác dụng gì trong những ngày tháng khó khăn như thế này. Tiền cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, thậm chí nó còn không hữu ích bằng tờ giấy vụn bởi vì ít nhất giấy vụn có thể được giữ lại để chùi đít.
Khi Trương Dịch nghĩ đến điều này thì đột nhiên một ý nghĩ xấu xa đã xuất hiện trong đầu anh.
Bây giờ, trong kho hàng nhà anh có rất nhiều giấy vệ sinh đến nỗi dùng mãi không hết. Nhưng có lẽ những người hàng xóm chắc chắn sẽ không thể có nhiều đến như thế.
Nhưng nếu hết giấy vệ sinh thì họ sẽ lấy gì để chùi đít được chứ?
Tuy nhiên, anh đã rất nhanh loại bỏ suy nghĩ này trong đầu. Anh cảm thấy bản thân mình không thể làm như vậy được.
"Không có ngày nào bọn họ được ăn no thì chắc chắn đi vệ sinh cũng ít chứ nhỉ?"
Tuy nhiên, nếu như bây giờ mọi người không duy trì mối quan hệ hài hòa, thân thiết với nhau thì rất nhanh sẽ xảy ra xô xát vì không lâu nữa, thức ăn sẽ hết. Trong những tình huống khó khăn như thế này, bình tĩnh chính là yếu tố tiên quyết để cùng nhau vượt qua khó khăn.
Trương Dịch biết rõ rằng con người sẽ trở thành một loại quái vật đáng sợ đến mức nào khi thức ăn không còn. Lúc đó, họ sẽ làm tất cả mọi chuyện, dù đê hèn như thế nào để giành lấy thức ăn.
Ngày hôm sau, Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh lại chạy đến nhà Trương Dịch rồi gõ cửa ầm lên.
Hai người họ cứ ở ngoài cửa khóc lóc van xin, hy vọng Trương Dịch sẽ mở cửa cho họ vào nhà bởi vì thời tiết bên ngoài cực kỳ lạnh. Nếu cứ đứng ở ngoài này một lúc nữa thì e rằng bọn họ sẽ chết cóng ở đó mất.
Dù họ có van xin như thế nào thì Trương Dịch cũng không thèm quan tâm đến sự sống chết của bọn họ. Anh hoàn toàn phớt lờ những lời cầu xin ấy.
Bị lạnh cóng đến chết à? Đây chính là những gì mà Trương Dịch muốn tận mắt thấy.
Đợi một lúc không thấy Trương Dịch có bất cứ phản ứng nào thì hai người họ lại nói tiếp. Họ nói rằng Trương Dịch hãy nể tình tình cảm trước đây mà cho hai bọn họ vào nhà. Thậm chí, bây giờ chỉ cần cho họ một chút thức ăn là được rồi.