Chương 707: Cảnh báo
Chương 707: Cảnh báoChương 707: Cảnh báo
Dù đã quen với cuộc sống an nhàn, nhưng nghe thấy cảnh báo, mọi người vẫn lập tức theo lệnh của Trương Dịch thay đổi trang phục, đồng loạt hướng tới phòng khách.
Dương Hân Hân ngạc nhiên hỏi: "Ca ca, có chuyện gì vậy?"
Trương Dịch, đã mặc xong trang phục chiến đấu, tay cầm Desert Eagle mạ vàng, ánh mắt dán chặt vào cửa sổ.
"Nhìn kỹ ra ngoài xem, có phải có thứ gì đó xuất hiện không!"
Dương Hân Hân lái xe lăn tiến lại gần cửa sổ.
Cô nheo mắt quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng nhận ra dọc theo đường chân trời, những hình nhân mờ mờ, lấp ló.
Sắc mặt Dương Hân Hân lập tức tái nhợt.
"Cái này... Tại sao lại có nhiều người như vậy! Liệu có phải các lực lượng khác đang liên kết để tấn công chúng ta không?"
Mọi người cũng lần lượt chạy đến phòng khách.
Vưu đại thúc tiến lại và hỏi: "Trương Dịch, chuyện gì xảy ra vậy, có kẻ địch tập kích à?"
Trương Dịch cầm lấy ống nhòm và nhìn về phía đối diện.
Qua lăng kính, hắn cảm thấy lạnh sống lưng.
Những bóng mờ kia hóa ra không phải người, mà là một đám xác chết đang từ từ tiến về phía này!
Quần áo trên người họ rách nát, cũ kỹ, thân thể phủ một lớp màu xanh tím của tử thi, một số gương mặt thậm chí đã bắt đầu thối rữa.
Tuy nhiên, do nhiệt độ cực hàn, thi thể họ không bị phân hủy hoàn toàn.
"Zombie... Chúng thật sự đã xuất hiện!"
Trương Dịch hít sâu một hơi, thầm thì.
Mọi người đều hoảng sợ, sau đó nhanh chóng tiếp cận và sử dụng ống nhòm để quan sát.
Qua ống kính, những xác chết đó đang từ từ di chuyển về phía nơi ẩn núp của họ, chắc chắn không phải giả mạo.
Bất ngờ, Lương Duyệt phát biểu: "Những xác chết này... Chẳng lẽ cũng từ căn cứ Tây Sơn bò ra à?" Lương Duyệt tiến lại gần Trương Dịch và chỉ ra: "Ngươi nhìn kỹ đi, trong số chúng có một số xác chết còn mặc quân phục của căn cứ Tây Sơn."
Theo hướng chỉ dẫn của Lương Duyệt, Trương Dịch quan sát.
Đúng là, khi quan sát kỹ, có thể thấy một số xác chết mặc trang phục quân đội kiểu ấy.
"Họ cũng là người của căn cứ Tây Sơn, đặc biệt là dân thường của kho Đệ Tứ Sinh Mệnh," Lương Duyệt nói giọng trầm.
Trương Dịch để ống nhòm xuống.
Sau khi ngạc nhiên, hắn dần trấn tĩnh lại.
"Thật kỳ lạ phải không? Dù thời tiết lạnh giá như thế này, những thi thể này vẫn không bị đóng băng và còn có thể di chuyển."
Chu Khả Nhi tỉnh táo phân tích: "Có thể đây là một loại virus nào đó được phát tán ra."
Trương Dịch gật đầu.
"May mắn là chỉ có một số xác chết, tuy hơi đáng sợ, nhưng nếu hiểu là do virus gây ra thì cũng không quá bất ngờ."
Hắn đội mũ, sau đó lấy từ không gian dị năng một khẩu súng trường.
"Đi thôi, phải chấm dứt những thứ đã chết rồi mà còn không yên này! Nhớ là khi đánh Zombie, phải nhắm vào đầu để tăng hiệu quả."
Mọi người lấy lại tỉnh thần, nhận ra rằng đây chỉ là Zombie, không cần phải sợ hãi.
Không chỉ vì họ có khả năng chiến đấu nhanh nhẹn, vũ khí trang bị đầy đủ.
Nhắc đến Trương Dịch và nhóm dị nhân của hắn, việc tiêu diệt Zombie đơn giản như chẻ tre, cắt rau.
Không có gì nguy hiểm, chỉ là một trò chơi diệt Zombie mà thôi.
Thậm chí cả Lục Khả Nhiên cũng không kìm được mà chạy đến nũng nịu với Trương Dịch: "Đại ca, cho ta một khẩu súng, ta cũng muốn thử!"
Trương Dịch suy nghĩ một chút, rồi đưa cho cô một khẩu súng trường,"Ngươi ở ngay cạnh ta và cẩn thận khi bắn, đừng bắn nhầm đồng đội."
"Được rồi! Cuối cùng cũng có dịp!"
Lục Khả Nhiên hào hứng thay đổi trang phục chiến đấu, ôm súng đi cùng Trương Dịch và nhóm. Còn Hoa Hoa, Trương Dịch để nó ở nhà là tốt nhất, chủ yếu lo sợ nó ăn phải thứ gì đó không tốt cho bụng.
Chu Khả Nhi và những người khác vẫn còn sợ hãi trước Zombie, lo lắng việc tự bắn trúng mình, nên không đi theo.
Mọi người chuẩn bị ghế ngồi, sẵn sàng ngắm nhìn Trương Dịch và nhóm củah ắn chiến đấu với Zombie trong khi đang nhâm nhỉ hạt dưa.
Khi Trương Dịch và nhóm của hắn rời khỏi nhà, trên khuôn mặt họ đều thể hiện sự thoải mái.
Gần đây, mọi người đều chăm chỉ luyện tập, nhưng lại không có cơ hội kiểm tra kết quả của mình.
Dịp này quả thực rất thích hợp để họ thử sức với những mục tiêu sống động!
Vưu đại thúc biến thành người khổng lồ, cầm lấy một cái xẻng công binh khổng lồ và chuẩn bị tiến lên.
Trương Dịch hô: "Vưu đại thúc, hãy dùng súng thay vì xẻng, sẽ trực tiếp hơn!"
Vưu đại thúc cười to: "Không cần đâu, hãy tiết kiệm đạn một chút!"
Lương Duyệt cũng rực lửa chiến đấu trong mắt, rút Đường đao và lao tới.
Ba người vững chắc nhất ở phía sau, chọn lựa sử dụng súng để tiêu diệt kẻ địch.
Trương Dịch bắn chính xác, còn Từ béo và Lục Khả Nhiên chỉ tập trung luyện tập cách sử dụng súng.
Trương Dịch bắn một phát, không dùng dị năng mà chỉ dựa vào khả năng bắn súng chính xác.
Ngay lập tức, một Zombie bị bắn trúng đầu và ngã xuống.