Chương 86: Sợ hãi
Chương 86: Sợ hãiChương 86: Sợ hãi
Dáng người của Vương Mân cũng không nhỏ nhắn xinh xắn, mà cao hơn hơn Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh rất nhiều.
Cái tát này doạ cho Phương Vũ Tỉnh run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Phương Vũ Tinh che mặt, ấm ức lệ hoen mi.
"Tôi cũng không biết mà! Hai lần trước chúng tôi đi ngang qua, cậu ấy cũng không có dùng nỏ tấn công chúng tôi."
Cánh tay Chu Bằng bị trúng một mũi tên, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị chị họ của mình đánh, gã ta vội vàng vùng vẫy chạy đến chắn ở trước mặt Phương Vũ Tỉnh.
"Chị họ, đừng như vậy mà. Em có thể làm chứng, Vũ Tinh cô ấy thật sự không biết gì đâu!"
Vương Mân thấy em họ mình ngu như thế, trong lòng cũng lười tranh cãi.
Chị ta chỉ vào Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh: "Vậy thì tại sao cả hai người bọn họ đều bình an vô sự? Hừ, vừa rồi tao đã nhìn thấy bọn họ trốn đi rất xa!"
Lâm Thải Ninh không vui, thấp giọng nói: "Không phải chị cũng không bị thương hay sao? Ở đó không biết xấu hổ mà còn nói chúng tôi!"
Vương Mân tức giận chửi ầm lên: "Đó là do tao may mắn nên mới không bị bắn trúng mà thôi. Bây giờ người của bọn tao đều bị bọn mày hại đến ra nông nỗi này, bọn mày cút ra ngoài cho tao!"
Tôn Chí Siêu đưa tay ngăn Vương Mân lại, rồi nháy mắt với chị ta.
"Bây giờ tất cả chúng ta đều bị thương dù sao cũng cần người đến chăm sóc."
Anh ta thì thầm.
Anh ta chưa muốn chết, bây giờ nhất định phải rút mũi tên ra, sau đó chỉ có nước cầu nguyện cho nó đừng bị nhiễm trùng thì mới có cơ hội sống.
Ngực Vương Mân phập phồng dữ dội, uất hận mà liếc nhìn Phương Vũ Tỉnh và Lâm Thải Ninh.
"Còn không mau đến đây giúp đỡ!"
Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.
Nhưng cuối cùng vẫn là đi qua xử lý vết thương cho bọn họ. Sau khi cởi quần áo ra, nhìn thấy vết thương do tên bắn, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên xanh mét.
Những mũi tên nỏ của Trương Dịch đều là loại chuyên nghiệp và có thể dùng để săn lợn rừng và chó sói.
Một khi bắn trúng con người, lập tức lún sâu vào trong.
Chỗ của bọn họ không có nhân viên y tế chuyên nghiệp, chứ đừng nói đến thiết bị chuyên nghiệp, căn bản không có cách nào xử lý được.
Nếu sơ sót một chút sẽ khiến bọn họ mất quá nhiều máu mà chết.
Vương Mân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chỉ có thể nhờ bác sĩ Chu giúp đỡ mà thôi!"
Bác sĩ Chu mà chị ta đang nói đến chính là Chu Khả Nhi.
Trước đó Lâm Tiểu Hổ bị đá vỡ gan, chính là do cô ấy cứu về được một mạng.
Vương Mân đi sang một bên và gọi điện thoại cho Chu Khả Nhi.
Chỉ một lúc sau, Chu Khả Nhi đến.
Vương Mẫn đi tới, kích động nắm lấy tay của Chu Khả Nhi.
"Bác sĩ Chu, tính mạng của tất cả chúng tôi đều trông cậy vào cô đấy!"
Chu Khả Nhi mặc một chiếc áo khoác lông dài đến đầu gối màu đen, chiếc áo bao bọc lấy cô kín mít từ trên xuống dưới, nhưng vẫn khó che đậy được dáng người cao và mảnh khảnh của cô ấy.
Trên vai cô ấy xách theo một chiếc thùng sắt đựng thuốc.
Sau khi vào phòng, cô ấy liếc nhìn vết thương của mấy người bọn họ rồi cau mày.
"Lại trúng tên nữa?"
Vương Mân tò mò chớp mắt: "Lại? Có người khác cũng bị tên bắn hay sao?"
Trên mặt Chu Khả Nhi lộ ra vẻ không tự nhiên.
"Không có, là bệnh nhân trước kia của bệnh viện mà thôi."
Vương Mân cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng bây giờ cũng không có thời gian để suy nghĩ về điều đó.
"Bác sĩ Chu, cô mau xem giúp bọn họ đi!"
Chu Khả Nhi cũng không lôi thôi nhiều lời, liền đi qua kiểm tra thương thế của bọn họ. Bởi vì không rút mũi tên ra được, nên không có cách nào cầm được máu, ở trong thời tiết âm 60-70 độ như thế này, đã sớm lâm vào tình trạng nguy kịch.
Chu Khả Nhi nhìn một lượt, sau đó liền cau mày nói: "Bọn họ bị thương quá sâu!
Trừ khi có thiết bị chuyên nghiệp, nếu không tôi không hoàn toàn chắc chắn về việc giải phẫu."
Vương Mân vội vàng nói: "Bác sĩ Chu, đã đến nước này rồi, cô cứ làm đi! Chúng tôi tin tưởng cô."
Chu Khả Nhi lắc đầu.
"Phía trên mũi tên bị rỉ sét, như thế sẽ gây nhiễm trùng."
"Nhiều nhất thì tôi chỉ có thể rút mũi tên ra, nhưng không có thuốc kháng sinh thì cũng sẽ bị nhiễm trùng mà thôi. Đến lúc đó chỉ sợ..."
Cô ấy cũng không nói tiếp nhưng ai ở đây cũng đều hiểu được đây là ý gì.
Dưới điều kiện như thế này, một khi nhiễm trùng, chắc chắn chỉ có con đường chết
Nước mắt của Vương Mân lập tức chảy xuống, Tôn Chí Siêu và những người khác đều là bạn bè thân thiết của chị ta, mà Chu Bằng còn là em họ của chị ta.
Ở tận thế, mọi người ai cũng rất bất an.
Nếu như chỉ trong một ngày đồng thời mất đi nhiều người thân bạn bè như vậy, thì chắc chắn sẽ khiến con người ta suy sụp!
"Cái tên Trương Dịch kia lòng dạ thật là độc ác! Chắc chắn cậu ta cố ý, sao có thể ác độc như vậy được cơ chứ?"
"Cho dù chúng ta cướp nhà của cậu ta, cũng đâu có muốn mạng của cậu ta đâu!"
Vương Mân đau buồn mắng.
"Trương Dịch?"
Chu Khả Nhi nghe thấy cái tên này, cũng nhớ ra.
Cô ấy đã gặp qua Trương Dịch một vài lần, cũng nhớ mang máng đó là một người đàn ông đẹp trai sáng láng.
Có điều do tính cách của Chu Khả Nhi khá lạnh lùng, cho nên số lần giao lưu với anh cũng không nhiều.