Chương 88: Phẫu thuật
Chương 88: Phẫu thuậtChương 88: Phẫu thuật
Chu Khả Nhi cầm lấy dao phẫu thuật, do điều kiện hữu hạn nên cô ấy không có cách nào tiêu độc cho dao được.
Mặc dù có đèn cồn nhưng dưới nhiệt độ thấp này căn bản không đốt được.
Hướng chỉ, không có thuốc thì tiêu độc cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vậy nên Chu Khả Nhi bảo Tôn Chí Siêu cắn khăn lông, sau đó bắt đầu nhổ mũi tên ra.
Không có thuốc gây tê thế nên ngay hiện trường giải phẩu chẳng mấy chốc đã truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, khăn lông trong miệng Tôn Chí Siêu sắp bị anh ta cắn nát.
Người trong phòng đều sởn tóc gáy, nhanh chóng bảo Phương Vũ Tỉnh chạy đi xin thuốc của Trương Dịch.
Phương Vũ Tinh căng da đầu, vội vàng gọi WeChat cho Trương Dịch.
"Tút... tút... tút..."
Lúc này, Trương Dịch đang ở trong nhà chuẩn bị ăn một vài thứ. Tính ra thì cũng thật là thần kỳ, đây là lần đầu tiên mà anh động thủ giết người thế như nội tâm của anh vô cùng bình tĩnh.
Không có sợ hãi, ngược lại lại có cảm giác hưng phấn vì báo thù thành công.
Chuyện này khiến anh cảm thấy rất vừa lòng, sinh tồn thời tận thế nhất định phải có tân thế như thế.
Vốn anh cứ nghĩ mình nhất định sẽ rất sợ hãi hay là mất ngủ gì đó.
Nhưng dù sao anh cũng đã từng trải qua tuyệt cảnh rồi, cho nên hiện tại anh không giống như những kẻ đang sợ hãi ngoài kia. Gần như tất cả mọi chuyện đều chẳng ảnh hưởng đến tâm lý của Trương Dịch.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Trương Dịch hứng thú bừng bừng cầm điện thoại lên, sau đó lại phát hiện là Phương Vũ Tinh gọi đến, nhìn thấy cái tên này, anh không khỏi mở to hay mắt, khóe miệng còn mang theo chút ý cười.
"À? Vừa mới bị mình đánh thảm như vậy, bây giờ định gọi điện thoại đến mắng mình à?"
Trương Dịch không chút do dự mà ấn nhận điện thoại.
Bây giờ đối phương càng thảm thì anh càng cảm thấy vui vẻ. Anh ấn mở loa nanoài bắt đầu: làm cm trưa trana bến. "Này, có chuyện gì à?"
Giọng của Trương Dịch vô cùng dịu dàng, giống như kẻ vừa giết chết Lục Đồ cũng như khiến Tôn Chí Siêu và Chu Bằng bị thương không phải là anh vậy.
Nhưng chính vì giọng điều này của anh mà Phương Vũ Tinh sởn hết cả tóc gáy.
Phương Vũ Tinh dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong phòng, run run rẩy rẩy mở loa ngoài để nói chuyện. Cô ả cầu xin nói: "Trương Dịch, Lục Đào chết rồi, bọn người Chu Bằng cũng bị cậu bắn trúng, sắp chết rồi. Hu hu hưu..."
Cô ả khóc rất thảm, tựa như là muốn giành được lòng thương hại của Trương Dịch.
Nhưng mà Trương Dịch chỉ cười nhạt, nói: "À, chết thì cứ chết thôi. Chết sớm chết muộn gì cũng là chết mà thôi!"
Trong tay anh cầm dao, giơ đến gần microphone, nói: "Mấy người đừng có ảo tưởng đến mức cho rằng bản thân có thể sống sót dưới trận tuyệt kinh khủng này chứ?"
Giọng nói này hệt như tiếng vang từ địa ngục, khiến đám người Vương Mẫn lạnh hết cả sống lưng.
Lời Trương Dịch nói chính là nỗi sợ hãi lớn nhất trong nội tâm bọn họ.
Tuyết lớn như thế, tòa chung cư này của bọn họ đã biến thành một hòn đảo biệt lập.
Mặc dù hiện tại có thể sống tạm lay lắt qua ngày, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ sẽ dùng hết vật tư, mặc dù không bị Trần Chính Hào giết chết thì bọn họ cũng sẽ bị đông chết, đói chết.
Phương Vũ Tinh run run rẩy rẩy, khóc thút thít nói: "Trương Dịch, chị biết là chị sai rồi, đều là chị không tốt, không đồng ý lời tỏ tình của cậu. Bây giờ chị muốn sửa lại, cậu có thể tha thứ cho chị không?"
Trương Dịch lại hỏi ngược lại một câu: "Chị cảm thấy thế nào?"
Bên cạnh Phương Vũ Tinh, đám người Vương Mẫn vội vàng đẩy cô ả một cái, bảo cô ả nhanh nói chuyện chính.
Phương Vũ Tỉnh hít hít mũi mình, sau đó khóc thút thít nói: "Trương Dịch, đám người Chu Bằng bị cậu bắn, bị thương rất nặng. Trong nhà không có thuốc, nếu không uống thuốc thì bọn họ sẽ chết đó."
"Trước đây không phải cậu mua rất nhiều thuốc hay sao? Cầu xin cậu, cho chúng tôi mượn một ít thuốc đi." Trương Dịch đang nấu cơm cũng phải dừng tay một chút, anh bị đầu óc của Phương Vũ Tinh làm cho ngốc luôn.
"Phương Vũ Tinh, cô đoán xem tại sao tôi lại dùng mũi tên rỉ sắt bắn bọn họ?"
"Đúng là tôi muốn bọn họ nhiễm uốn ván, thống khổ chết đi đấy!"
"Cô vậy mà lại chạy đến chỗ tôi mượn thuốc? Đầu óc của cô có bình thường không?"
Trương Dịch cười mắng một tiếng.
Đám người Phương Vũ Tinh sao lại không rõ điểm này? Nhưng mà hiện tại nếu như bọn họ không mặt dày đi đến tìm Trương Dịch thì bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn động bạn của mình chết di.
Mà ba người Chu Bằng chính là hy vọng sống của hai cô gái ở đây.
Phương Vũ Tinh khóc lóc nói: "Trương Dịch, là tụi chị sai rồi. Cầu xin cậu, xin cậu bỏ qua cho bọn họ lần này. Chị đảm bảo về sau bọn chị tuyệt đối không dám đến gây sự nữa."
"Hơn nữa thế đạo bây giờ gian nan thế kia, chúng ta giúp đỡ không phải là tốt hơn sao?"
"Cậu đừng máu lạnh như thế có được không? Chẳng lẽ bọn họ chết đi rồi cậu sẽ cảm thấy vui vẻ sao?"
Không chờ Phương Vũ Tinh nói xong thì Trương Dịch đã trả lời chắc như đỉnh đóng cột: "Đúng vậy, bây giờ tôi đang rất vui vẻ."
Lời mà Phương Vũ Tinh chuẩn bị nói bị câu này chặn cho nghẹn lại, khiến cô ả không biết nên làm gì.
Vương Mẫn sốt ruột, vội vàng đi đến nói với Trương Dịch: "Trương Dịch, tôi là Vương Mân. Cậu có nhớ không, trước kia tôi còn mời cậu ăn cơm mà!"
Trương Dịch trợn tròn mắt.
Trước kia Vương Mẫn có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ, hình như là muốn mua một lô hàng hóa giá rẻ. Vậy nên bữa cơm mà chị ta vừa nhắc đến đó là chị ta mời Trương Dịch sau khi anh giúp chị ta kiếm một khoảng lời lớn.
"Cô cảm thấy, chuyện này có ý nghĩa gì sao?" Trương Dịch cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
Vương Mẫn nuốt nước bọt, bên tai lại truyền đến tiếng Chu Bằng đang kêu gào thảm thiết.