Chương 922: Thức tỉnh dị năng
Chương 922: Thức tỉnh dị năngChương 922: Thức tỉnh dị năng
Trương Dịch và hai người kia đều có chút bất ngờ.
Đây rõ ràng là thứ mà mọi người trong thế giới hậu tận thế đều ao ước có được, vậy mà Dương Hân Hân lại nói từ bỏ là từ bỏ sao?
Dương Hân Hân giải thích: "Trí óc ta chính là dị năng tuyệt vời nhất. So với ta thì các ngươi cần đến sức mạnh của năng lực đó hơn. Vì vậy, hãy giữ lại cho các ngươi đi"
Trương Dịch suy ngẫm một lúc rồi gật đầu.
Hắn thấy những gì Dương Hân Hân nói không sai.
Trí óc của Dương Hân Hân chính là năng lực tốt nhất.
Cô cũng đã bị liệt nhiều năm nay, đã quen với việc sử dụng trí óc để hành động.
Với tư cách là một tuyển thủ hậu cần, sử dụng dị năng cũng chẳng mấy khi có tác dụng.
Ngược lại Lục Khả Nhiên và Chu Khả Nhi, cả hai người này đều thể hiện rõ sự khao khát có được dị năng.
Vì vậy, Dương Hân Hân đã rộng lượng nhường lại cơ hội cho họ.
Lục Khả Nhiên nhìn Dương Hân Hân, không kìm được mà hỏi: "Hân Hân, ngươi có suy nghĩ kỹ chưa?"
Dương Hân Hân mỉm cười lắc đầu: "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, các ngươi không cần phải lo cho ta. Hãy đi có được dị năng mà các ngươi mong muốn đi!"
Trong đôi mắt cô thoáng hiện lên vẻ dịu dàng.
Thấy vậy, Lục Khả Nhiên và Chu Khả Nhi không còn khăng khăng giữ ý định nhường nhịn nữa.
Họ hướng mắt về chiếc hộp gỗ mà Trương Dịch đang cầm trong tay.
Trương Dịch mở hộp gỗ, phô bày hai viên băng phách màu trắng bạc trước mắt hai người.
"Các ngươi đã biết cách sử dụng rồi mà, chỉ cần đặt lên ấn đường là được"
Trương Dịch vừa nói vừa chăm chú nhìn hai người.
Mục đích của hắn là để đề phòng trường hợp cơ thể họ có thể xảy ra đột biến ngoài ý muốn.
Luec Khả Nhiên và Chú Khả Nhị phấn khích cầm lấy băng phách: Thứ đồ đó mềm mại, trơn nhẫn và mát lạnh khi chạm vào, cảm giác như thể đó là một sinh vật vậy.
Hai người ấn viên băng phách lên ấn đường, chẳng mấy chốc nó đã tự động thẩm thấu vào não của họ.
Trương Dịch và Dương Hân Hân ở bên cạnh lo lắng xen lẫn chờ đợi.
Quá trình hấp thụ băng phách của hai người diễn ra rất nhanh.
Thể chất của họ đều khá tốt nên không giống như Dương Mật bị phản ứng của tác dụng phụ.
Nhưng cho dù là vậy thì họ vẫn phải nằm trên giường của Trương Dịch để cơ thể kịp thích ứng với thứ lạ thường mới xâm nhập vào.
Trương Dịch ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi cơ thể họ xảy ra đột biến.
Mười mấy phút trôi qua, Lục Khả Nhiên là người trước tiên phục hồi bình thường.
Cô đổ mồ hôi đầy đầu, những giọt mồ hôi nhỏ li tỉ trải khắp cổ, cánh tay và ngực, trông như vừa chạy xong cuộc chạy marathon dài mười cây số.
Cơ thể cô không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng Trương Dịch cảm thấy dường như đôi mắt cô trở nên sáng hơn, giống như một viên kim cương đen sáng lấp lánh.
"Thế nào, ngươi đã thành công chưa?"
Trương Dịch tò mò hỏi, hắn còn cúi người về phía trước.
Lục Khả Nhiên thở hổn hển, mãi lâu sau mới có thể lên tiếng nói chuyện.
Cô khẳng định với Trương Dịch bằng ánh mắt, khó che giấu vẻ phấn khích cô thốt lên:
"Đại ca, ta có dị năng rồi!"
Khi một người có được dị năng, dường như như là cơ thể thêm một cánh tay, một ngón tay vậy.
Nó xuất hiện một cách đột ngột như thế, và những người sở hữu dị năng cũng hiểu rất rõ về năng lực của mình, giống nhưng hiểu về chính cơ thể mình vậy.
Dưới ánh mắt chờ mong của Trương Dịch và Dương Hân Hân, Lục Khả Nhiên giải thích năng lực của cô.
Cô lấy một chiếc thìa trên bàn, sau đó uốn cong chiếc thìa một cách nhanh chóng ngay trước mặt hai người mà không cần dùng bất kỳ lực vật lý "Năng lực của ta liên quan đến kim loại và máy móc. Có vẻ như ta có thể điều khiển những thứ kim loại mà ta chạm vào."
Ánh mắt của Lục Khả Nhiên sáng ngời, cô nắm chặt tay và nói một cách phấn khích:
"Điều này tuyệt quá! Với năng lực này, sau này ta có thể tạo ra nhiều vũ khí mạnh mẽ hơn nữa!"
Trương Dịch chống cằm, giọng trầm ngâm hỏi: "Có nghĩa là năng lực của ngươi lại liên quan đến máy móc. Ngươi có thể nâng cao hiệu suất của vũ khí không?"
Lục Khả Nhiên không chút do dự trả lời: "Tất nhiên rồi!"
Cô nhìn chiếc thìa trong tay mình, mỉm cười nói: "Với năng lực này, ta có thể kiểm soát hoàn hảo mọi chỉ tiết nhỏ nhất của vũ khí. Điều chỉnh vũ khí đến hiệu suất tối ưu!"
"Không chỉ vũ khí, mọi thứ do máy móc tạo ra khi đến tay ta đều sẽ được cải tạo thành hình dạng hoàn hảo nhất!"
Trương Dịch cười nói: "Thế thì tốt quá! Năng lực của ngươi không tách rời với bản chất thợ máy của mình. Khi nào rảnh thì giúp ta nâng cấp mấy khẩu súng kia đi nhé!"
"Vâng! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Lục Khả Nhiên cười híp mắt, khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích không thể che giấu.
"Đúng rồi lão đại, đại ca đặt tên cho năng lực của ta đi!"
Lục Khả Nhiên đột nhiên nói.
Trương Dịch cười nói: "Đây là năng lực của ngươi, lẽ nào ngươi không muốn tự đặt tên cho nó sao?"