Chương 950: Đấu
Chương 950: ĐấuChương 950: Đấu
Hắn ta nhìn Trương Dịch bên cạnh,"Ta đã nắm rõ năng lực của ngươi từ khi ở Thiên Hải rồi. Tất nhiên, ngươi cũng từng biết đến năng lực của ta. Vì vậy, cuộc chiến giữa hai chúng ta rất công bằng."
Hơn nữa, hắn ta đã chắc chắn một điều.
Đó chính là, Trương Dịch sẽ không để lộ sức mạnh thực sự của mình ở Bạo Tuyết Thành.
Nhiều nhất là chỉ thể hiện ra trình độ trước khi hấp thụ sức mạnh của Nguyên Không Dạ.
"Cứ dùng sức mạnh trước đây của ngươi để chiến đấu với ta là được!"
Trương Dịch nhướng mày,"Trận chiến như thế này thì có ý nghĩa gì chứ? Ta nghĩ không ra mình có bất kỳ lý do nào để giao chiến với ngươi."
Trương Dịch sẽ chỉ chiến đấu vì sự sống còn của mình.
Hắn không phải là người thích gây gỗ.
Chỉ vì sự cố chấp trong lòng Ngô Địch nên muốn đánh nhau một trận ở Bạo Tuyết Thành, rõ ràng không phù hợp với phong cách làm việc của hắn.
"Không có lý do nào cả."
Ngô Địch mỉm cười nhìn Trương Dịch nói.
"Chỉ vì nơi này là Bạo Tuyết Thành, sào huyệt của ta. Khi đối phương không đồng ý yêu cầu đấu tay đôi của ta, ta sẽ phát huy lợi thế của người dân bản địa, gây rắc rối cho ngươi đấy!"
Trong giọng điệu của Ngô Địch ẩn chứa một phần đe dọa.
Với tư cách là một thành viên điều tra, việc gây ra rắc rối cho Trương Dịch đối với hắn ta không phải là điều gì quá khó khăn.
Hắn ta có vẻ nắm chắc tính cách của Trương Dịch, không muốn gây chuyện ở Bạo Tuyết Thành.
Quả nhiên, ánh mắt của Trương Dịch trở nên ngưng trọng, nhìn Ngô Địch cũng lộ ra vẻ hung dữ.
"Ngươi đang chơi với lửa đó!"
Bách Lý Trường Thanh cũng lên tiếng: "Tiểu Ngô, ngươi đừng quá đáng!"
Ngô Địch kiên quyết lắc đầu.
"Bách Lý đôi trưởng †uv notfđi là đôi trưởng nhưng chỉ khi thước hiên nhiệm vụ, ngươi mới có thể quản lý ta. Ta nhất định phải làm chuyện này, nếu không trong lòng ta sẽ luôn mang một chấp niệm. Vì vậy, hôm nay xin ngươi đừng quản ta nữa!"
Hắn ta nhe răng, nhìn chằm chằm vào mắt Trương Dịch.
"Vậy thì, ngươi có chấp nhận yêu cầu đấu tay đôi của ta không?"
Trương Dịch nheo mắt lại, hắn có thể cảm nhận được sự điên cuồng và bùng cháy trong ánh mắt của Ngô Địch.
Tên này, đúng là một kẻ điên cuồng.
Trương Dịch hiểu rằng, nếu hôm nay mình không chấp nhận trận đấu này, Ngô Địch không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Vì vậy, khóe miệng Trương Dịch hơi nhếch lên.
"Được thôi, khi ngươi muốn chơi, ta sẽ chơi với ngươi một trận."
Nhưng ngay sau đó, Trương Dịch đã giơ một ngón tay lên: "Nhưng quyền chủ động không thể chỉ nằm trong tay ngươi được, để ta đưa ra một điều kiện đi! Ít nhất, chúng ta cần phải thêm một chút gia vị cho trận đấu này."
Hắn đã rất lâu rồi không gặp phải những kẻ không biết sống chết như thế này.
Nhưng trận đấu này, hắn cũng không thể đánh không công được, nhất định phải nhổ được chút lông cừu từ trên người Ngô Địch.
Trực diện trước sự khiêu khích của Ngô Địch, Trương Dịch cũng hơi bực tức.
Hắn không mong muốn giao tranh vô nghĩa nhưng cũng không phải là không thể dạy cho kẻ không biết trời cao đất rộng kia một bài học.
Rốt cuộc hắn không phải là người dễ khiêu khích.
Nhưng chắc chắn là không thể đánh không công được.
Thấy Trương Dịch đồng ý giao đấu, Ngô Địch thoáng lộ vẻ phấn khích.
"Ngươi đồng ý hả? Ha ha ha, được! Vậy nói đến việc đặt cược thì ngươi muốn cá gì?"
Trương Dịch suy nghĩ một lát, chỉ vào Ngô Địch nói: "Ta chỉ thích vũ khí và trang bị. Khoa học kỹ thuật ở Giang Nam phát triển như vậy chắc hẳn về phương diện trang bị cũng có những ưu điểm vượt trội nhỉ!"
Trong thâm tâm Trương Dịch vốn có một mục đích sâu xa hơn.
Mục đích của hắn khi tới đây là đưa Lục Khả Nhiên theo cùng.
Chỉ cần có mẫu †rana bị ứ nhẩm là Luec Khả Nhiên cá thể eao chén lại.
Vì vậy, mặc dù bản thân Trương Dịch không phải là chuyên gia vũ khí, nhưng hắn vẫn đưa ra yêu cầu như vậy.
Ngô Địch cau mày: "Ngươi muốn vũ khí thế à? Ờ, như vậy cũng được. Nhưng đối với dị nhân như ta và ngươi thì vũ khí hay những thứ bên ngoài không có nhiều ý nghĩa đâu".
Bách Lý Trường Thanh bất lực che trán.
Kỳ thực Ngô Địch không hề biết gì về vũ khí ở Bạo Tuyết Thành.
Nhiều vũ khí là thứ có mức độ bảo mật rất cao.
Mặc dù họ sử dụng chúng rất thuận tiện trong những ngày thường nhưng tuyệt đối không được phép mang ra ngoài.
Ví dụ như Khởi Nguyên Đạn hay trang phục chiến đấu màu đen mà họ thường mặc.
Hắn lo lắng đi tới cảnh cáo.
"Hai người bình tĩnh, một cuộc tỉ thí đơn giản thì không sao, nhưng tuyệt đối không được động tay động chân. Nếu không, ta sẽ không thể ngồi yên được đâu!"
"Còn về phần tiền cược, Trương Dịch, ngươi có vũ khí thuận tay không? Cứ quên súng ống đi, nhưng vũ khí lạnh thì có thể cho ngươi một món".
Trương Dịch hơi sửng sốt: "Vũ khí lạnh?"
Hắn giỏi nhất là dùng súng, vũ khí lạnh cũng chỉ khi phòng thân mới dùng tới, đến giờ vẫn chưa dùng được mấy lần.
Thậm chí Long Minh được tạo ra từ kim loại Adamantium, mỗi khi giao tranh ác liệt, hắn cũng đã đưa cho Lương Duyệt sử dụng.
Hiện vẫn do Lương Duyệt giữ.