Chương 957: Quá mức bình tĩnh
Chương 957: Quá mức bình tĩnhChương 957: Quá mức bình tĩnh
Đa phần những người có năng lực chỉ sở hữu duy nhất một năng lực, mặc dù có thể phát triển ra nhiều kỹ năng khác nhau từ năng lực đó, nhưng đều là sự mở rộng của một năng lực duy nhất.
Năng lực của Trương Dịch dường như không có sức tấn công mạnh mẽ, cho dù có phát triển đến đâu thì cũng chỉ chủ yếu dùng để cất trữ, thu nạp và phòng thủ.
Chỉ biết phòng thủ làm sao có thể chiến thắng Ngô Địch, người sở hữu năng lực tấn công mạnh mẽ?
Tôn Lộc Huyền đứng sau Chu Chính hơi cúi người xuống rồi nói với hắn: "Thống soái, ta lại có cảm giác rằng tên Trương Dịch này chắc chắn còn giấu một tuyệt chiêu lợi hại hơn nữa."
Khi nghe Tôn Lộc Huyền đánh giá như vậy, Chu Chính không khỏi bất ngờ.
Thực lực của Tôn Lộc Huyền trong Bạo Tuyết Thành này cũng nằm trong số những người hàng đầu, mà chỉ có Chu Chính mới biết được thực lực của hắn ta mạnh đến mức nào.
Có thể khiến hắn ta đích thân đánh giá như vậy thì đủ để thấy Trương Dịch đã đủ tư cách lọt vào mắt xanh của Tôn Lộc Huyền.
"Ngươi nói vậy là sao?"
Chu Chính hỏi.
Tôn Lộc Huyền mỉm cười nhìn gương mặt đầy kiên định và bình tĩnh của Trương Dịch trên màn hình.
"Đây là một linh cảm. Sự bình tĩnh của hắn ta là quá mức, thậm chí còn tạo cho người ta cảm giác như đã nắm chắc trong tay mọi thứ."
"Đây thậm chí không còn có thể gọi là tự tin nữa rồi, mà là cảm giác coi chiến thắng của mình là điều hiển nhiên."
"Nếu không phải là người thực sự mạnh mẽ, có thể hoàn toàn nắm giữ được tình hình thì hắn ta cũng không thể có biểu cảm như vậy."
Nghe vậy, Chu Chính và Lan Tân Thành đều chăm chú nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Trương Dịch trên màn hình.
Đúng như vậy, trên hình ảnh, Trương Dịch rất bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như một người chơi đang chơi game vậy.
Đồ Vân Liệt núp nửa khuôn mặt sau cổ áo cao, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trương Dịch nhiều hơn. "Thật thú vị."
Khóe miệng Chu Chính nở một nụ cười, hắn gác chân lên, định tĩnh tâm thưởng thức trận chiến gay cấn này.
"Ta biết mà, tên tiểu tử này không đơn giản như Bách Lý Trường Thanh đã nói."
Trên võ đài, phản công của Trương Dịch vẫn mãnh liệt và dày đặc như trước.
Tinh thần của hắn ta không hoàn toàn đặt trên chiến trường.
Đây không phải là sự kiêu ngạo.
Mà vì hắn ta rất rõ về thực lực của mình và thực lực của Ngô Địch.
Chỉ cần ra tay hết sức thì hắn ta thậm chí còn có thể tiễn Ngô Địch lên đường!
Dù sao thì trong không gian hạn chế này, Ngô Địch không giỏi chạy trốn thì căn bản không thể tránh khỏi tuyệt chiêu có phạm vi công kích cực lớn của hắn ta!
Nhưng hắn ta không thể làm như vậy.
Bởi vì hắn ta đã nhận ra rằng Ngô Địch đến tìm mình tỉ thí chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của không ít người khác.
Trong số đó có thể bao gồm cả những người đứng đầu Bạo Tuyết Thành.
Nếu thực lực của mình quá nổi bật thì đến lúc đó có thể bị cưỡng ép triệu tập đến Bạo Tuyết Thành.
Dù sao thì đối với khu vực lớn mà nói thì bất khả thi khi cho phép tồn tại một thế lực mạnh như vậy bên ngoài trụ sở khu vực lớn.
Hắn ta phải thắng, nhưng phải thắng mà không khiến người khác nghi ngờ về thực lực của mình.
Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, trong lòng Trương Dịch dần hình thành một kế hoạch.
Hắn ta đã biết cách đánh với Ngô Địch rồi.
Ý nghĩ trong lòng chỉ thoáng qua, nhưng tay hắn ta đã nhanh chóng bắn ra hàng chục phát đạn.
Mặc dù đều bị vòng sáng của Ngô Địch chặn lại, nhưng Trương Dịch lập tức thay đạn, tốc độ công kích của hắn ta thậm chí không có khoảng nghỉ.
Chu Chính gật đầu: "Cách đánh này thực sự rất thú vị. Không gian của thân hắn ta chính là một kho vũ khí khổng lồ!"
"Đánh kiểu tiêu hao cũng là một lựa chọn không tồi."
Kể cả là người có năng lực mạnh mẽ đến đâu thì năng lực cũng sẽ có lúc cạn kiệt.
Còn đạn dược của Trương Dịch thì không biết có bao nhiêu.
Nếu Ngô Địch tiếp tục tiêu hao năng lực với Trương Dịch như vậy thì người thua cuối cùng chắc chắn là hắn ta.
"Xem ra ngươi muốn làm ta kiệt sức đây mài!"
Ngô Địch cũng nhận ra mục đích của Trương Dịch, nếu thật sự thua như vậy thì mặt mũi của hắn ta thực sự mất hết.
Một thành viên nòng cốt của tiểu đội Hắc Bào đường đường chính chính lại bị đánh bại bởi súng ống! Nếu biết chuyện này thì hắn ta sẽ trở thành trò cười của cả Bạo Tuyết Thành.
"Xin lỗi nhé, nhưng tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của tai"
Ngô Địch khẽ điểm chân rồi đột ngột lùi lại ra phía sau.
Trương Dịch hơi nhíu mày.
Hắn ta và Ngô Địch đều là loại chiến đấu tấn công tầm xa, nhưng hắn ta lại nắm trong tay tuyệt chiêu tầm trung.
Cho dù là thần uy hay tận dụng Lưỡng Trọng Môn để phát động tấn công bất ngờ.
Nhưng hắn ta không thể sử dụng thần uy ở đây, Lưỡng Trọng Môn nếu đối phương đã có sự phòng bị từ trước thì cũng khó có thể tấn công bất ngờ.
Vậy mục đích của Ngô Địch kéo dài khoảng cách là gì?