Chương 969: Báo thù
Chương 969: Báo thùChương 969: Báo thù
Người vệ sĩ Tôn Lộc Huyền đằng sau hắn ta đẩy đẩy cặp kính vàng trên sống mũi, đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo!
Đó là một cảm xúc đã khắc sâu trong xương tủy.
Huống chỉ bây giờ thiên hạ đại loạn, người của Nghê Hồng Quốc lại một lần nữa xâm phạm lãnh thổ Hoa Quốc, không những thảm sát các thế lực dị nhân ở Thành phố Lâm Hải mà còn chém giết Yên Vân vệ của đại khu Giang Nam!
Hành vi này chẳng khác nào tuyên chiến!
Khuôn mặt Chu Chính trông vô cùng nghiêm trọng, ngay cả Tôn Lộc Huyền và Đồ Vân Liệt cũng không khỏi cảm thấy run sợ.
Mặc dù vị lão tướng này không có dị năng nào, nhưng sức mạnh mà hắn ta nắm trong tay có thể thanh lý toàn bộ quần đảo!
Một khi xác nhận chắc chắn rằng đối phương thực sự là dị nhân được Nghê Hồng Quốc phái đến, thì tình trạng chiến tranh sẽ được nâng cấp lên!
Giọng nói của Đồ Vân Liệt truyền ra từ cổ áo.
"Theo tình báo có được hiện nay, số lượng người của bọn họ không nhiều lắm, không phải là một đội quân quy mô lớn. Có thể, chỉ là quân tiên phong."
"Xin hãy cho phép ta mang quân đi tiêu diệt chúng!"
Chu Chính im lặng.
Hắn đang suy nghĩ về mối liên hệ lợi hại trong sự việc này.
Một tổ chức dị nhân ven biển bị tiêu diệt hoàn toàn, đối với hắn mà nói thì không phải là tổn thất quá lớn.
Nhưng nghiêm trọng là ý nghĩa của sự việc lần này, có thể báo hiệu rằng người trên quần đảo lại bắt đầu có ý định với lãnh thổ Hoa Quốc!
Nghê Hồng Quốc nhỏ bé không đáng để Chu Chính để mắt tới.
Chỉ là một mình đại khu Giang Nam, những sức mạnh mà họ sở hữu cũng đủ để san bằng toàn bộ quần đảo đó.
Chỉ là việc sử dụng vũ lực quá mạnh thì tính chất nghiêm trọng sẽ lớn hơn, mà Nghê Hồng Quốc cũng có liên quan đến nhiều quốc gia.
Đây là một động thái liên quan đến toàn cục, không nên tùy tiện mở ra chiến cuộc.
Chu Chính suy nghĩ một lúc, may mà hiện tại tổn thất chưa mấy nghiêm trọng.
Là một vị thống soái, hắn cũng sẽ không hành động hấp tấp, mà sẽ lựa chọn tính toán rồi mới hành động.
"Người Yên Vân vệ tên Trần Kỳ kia ở đâu?"
Chu Chính nhìn về phía Đồ Vân Liệt.
Đồ Vân Liệt ồm ồm trả lời: "Đã đưa hắn ta đến đây rồi, hắn ta đang đợi để báo cáo với ngài về tình hình cụ thể!"
Vừa dứt lời, thang máy đã lên đến tầng cao nhất.
Chu Chính bước ra trước một bước,"Còn chờ gì nữa!"
Việc này vô cùng quan trọng, không thể coi thường.
Hắn phải xác nhận rằng, hành động lần này là bước tiên phong cho cuộc xâm lược ồ ạt của Nghê Hồng Quốc, hay chỉ là hành động riêng của một số tổ chức.
Giữa hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau.
Trở về phòng làm việc, Chu Chính nhìn thấy Trần Kỳ, người thuộc tổ chức Yên Vân vệ với toàn thân quấn đầy băng, hơi thở yếu ớt.
"Trần Kỳ, lần này các ngươi đến Thành phố Lâm Hải đã gặp phải điều gì? Hãy thuật lại tường tận cho ta nghe!"
Chu Chính bảo Trần Kỳ ngồi xuống để trình báo.
Tình hình khẩn cấp, hắn ta cũng không có thời gian để an ủi.
Trần Kỳ nuốt nước bọt, nói ra kết quả điều tra vừa rồi ở thành phố Lâm Hải.
Sự việc về cơ bản cũng giống với những gì Đồ Vân Liệt kể, chỉ khác là chỉ tiết hơn một chút.
Nhưng có thể khẳng định, hung thủ giết nhiều dị nhân ở thành phố Lâm Hải nói tiếng Nghê Hồng.
Chu Chính mặt mày sa sẩm, bình tĩnh hỏi: "Chúng có bao nhiêu người?"
Thẩm Kỳ đáp: "Chúng ta chỉ thấy ba tên thôi. Và từ đầu đến cuối chỉ có một tên dùng đao ra tay. Lưỡi đao của hắn nhanh thật. Chỉ một nhát, cánh tay của Tiết Đình đã lìa khỏi người!".
Khuôn mặt Trần Kỳ hơi u ám, hắn nhớ đến những người đồng đội của mình, nỗi buồn hiện lên trong hắn.
"Ngay khi giao tranh, chúng ta cảm thấy mình hoàn toàn không cùng đằng cấn với đổi nhưữna Vì vâv ba người ho đã ceấ aắng hết sức để kìm chân đối phương, tạo một cơ hội cho ta quay về báo cáo."
"May mắn là phương tiện di chuyển của chúng ta tốt hơn của họ, nhờ đó ta mới giữ được mạng sống của mình."
Trần Kỳ bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng nói với Chu Chính: "Thống soái, ngài nhất định phải giết hết đám khốn nạn này để báo thù cho đồng đội đã chết!"
Chu Chính khoanh tay chống cằm, khuôn mặt không nhìn ra biến sắc.
Hắn chỉ bình tĩnh nói với Trần Kỳ: "Yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên xem chuyện này! Những người Nghê Hồng này dám đến đất nước chúng ta để giở trò lưu manh. Kết cục của bọn hắn chỉ có một chữ - chết!"
Giọng điệu của Chu Chánh quả quyết như một vị thần chết đang tuyên bố số phận của những người đó.
Hắn ta nhìn Trần Kỳ, giọng dịu lại đôi chút: "Ngươi về nghỉ dưỡng thương đi, chuyện còn lại đã có Đại khu xử lý là được rồi".
Trần Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, rồi chống nạng, một y tá ở bên cạnh dìu hắn rời khỏi văn phòng của Chu Chánh.
Mắt Đồ Vân Liệt nhìn chằm chằm vào Chu Chánh, chỉ chờ Chu Chánh ra lệnh một tiếng, hắn sẽ dẫn người đi, tiêu diệt toàn bộ những người Nghê Hồng ở thành phố Lâm Hải!
Nhưng Chu Chánh lại có suy nghĩ của riêng mình.
Phải xác minh danh tính của những người Nghê Hồng đó.