Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 138

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

……

Trụ sở của tập đoàn Phong thị tổng cộng có 33 tầng, văn phòng tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất.

Tòa nhà sang trọng kiến trúc hình elip độc đáo từ lâu đã đại biểu cho tiêu chí kiến trúc của thành phố này.

Mười hai giờ trưa, Hạ Tiểu Nịnh xách theo hộp cơm, đúng giờ từ trên xe buýt xuống.

Giương mắt một chút nhìn lên phía trên, thiếu chút nữa làm mũ che nắng trên đầu cô đều rớt xuống.

Quả nhiên đủ cao.

Không hổ là sào huyệt khủng long.

Khủng long thật đáng sợ, không ăn no khủng long hẳn là càng đáng sợ. Cho nên lúc cô đang nấu ăn tự nói với chính mình đây là chức trách công việc mà mình nhất định phải cố gắng hết sức làm, cuối cùng rốt cuộc miễn cưỡng nhịn xuống không bỏ vào trong đồ ăn của anh thuốc diệt gián hay là thuốc độc chuột liều mạnh gì đó.

Cũng không biết là nguyên nhân gì, lần này cô đi vào đặc biệt thuận lợi, xách theo hộp cơm vào thang máy, liền dựa vào trên vách tường, nhìn những con số trên màn hình LCD cứ một đường lên thẳng như diều gặp gió.

Tới tầng 33, thang máy dừng lại.

Tề Hàng đã chờ ở ngoài cửa, “Tiểu Nịnh, xách một đường xa như vậy, cô vất vả rồi. Nhanh,tới đây ngồi một chút.”

Anh đem cô dẫn đến khu vực nghỉ ngơi, nhưng lại không cho cô đi vào.

Hạ Tiểu Nịnh có chút khó hiểu, chỉ chỉ hộp cơm: “Cái này, không ăn sẽ nguội đó.”

Tề Hàng lộ ra nụ cười công thức hoá, “Bạch tiểu thư ở bên trong. Nửa giờ trước vừa đến.”

“…… Ah.”

Thì ra là thế.

Bạn gái anh đã đến, tự nhiên là người lạ muốn sống chớ quấy rầy, cần thế giới hai người, muốn ở bên trong tình chàng ý thiếp, không thích bị người khác can thiệp……

“Cô ấy là tự mình đến tặng đồ cho thiếu gia.” Tề Hàng không biết vì sao, lại nói thêm một câu như vậy.

Hạ Tiểu Nịnh nghe được sững sồ, hoàn hồn.

Trợ lý Tề đây là…… Đang giải thích cái gì sao?

Bằng không vì cái gì anh phải nói cho mình cái này?

Còn có chính mình vừa rồi thực sự thất thần, không thể hiểu được mà não vẽ ra rất nhiều hình ảnh như vậy, thật là……

Cô nhanh chóng đứng lên, “Không liên quan đến tôi. Cơm trưa đã đưa đến, tôi đi trước.”

Nói xong, liền đứng dậy đi đến phía thang máy.

“Đợi đã Tiểu Nịnh!” Tề Hàng nóng nảy một chút, “Ah, cái kia, ừm…… Đúng rồi! Mẹ tôi vừa rồi giống như gọi điện thoại đến kêu tôi về nhà ăn cơm! Cho nên cái hộp cơm này cô vẫn là tự mình giao cho thiếu gia đi!”

Không nói lời gì mà đem hộp cơm nhét lại cho cô, sau đó vội vã đi vào trong thang máy.

"..." Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt một chút, ngược lại nhìn về phía những người khác.

Nhưng có thể ở tầng cao nhất Phong thị làm đến chức thư kí, làm sao có thể là người bình thường? Những người đó Hoả Nhãn Kim Tinh, đã sớm từ chỗ Tề Hàng xem đã hiểu, chong chóng đo chiều gió.

Một trong hai đứng lên, nhanh chóng bay nhanh chui vào thang máy bên kia.

“Ai nha tôi đã quên, vợ tôi đang ở bệnh viện sinh con đang chờ tôi đi ký tên……”

“Anh vừa nói tôi cũng nhớ tới, tôi hôm nay bản thân muốn sinh em bé……”

“Mẹ bảo tôi về nhà lấy quần áo.”

“Em họ tôi nói……”

Trong khoảnh khắc, một phòng thư kí to như vậy, lại cũng không có một người ở lại.

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Vị kia tuyên bố hôm nay hôm nay bản thân muốn sinh em bé, nhưng anh ta là thư ký nam, anh ta lấy cớ còn có thể kéo lại một chút lý được không?

Nhưng mà cũng là, Phong Thanh Ngạn loại núi băng lớn này, ai đến gần đều sẽ bị đóng băng vì giá rét, cho nên bọn họ không muốn đi đưa cơm hộp cũng là bình thường.

Chức trách công việc của mình, bây giờ đem hộp cơm đưa đi cũng không muộn.

Cô một lần nữa ngồi trở lại khu vực nghỉ ngơi, đợi không bao lâu liền nghe được cách đó không xa có âm thanh mở cửa truyền đến.

Sau đó là lộp cộp tiếng giày cao gót vang lên trên mặt đất.

Bạch Nhu Gia như cũ một người phong cách ăn mặc OL, mười phần có trí thức xinh đẹp, nhưng cô không thấy được Hạ Tiểu Nịnh, cho rằng khu làm việc không có ai, cho nên cứ như vậy rời đi.

Chờ cửa thang máy đóng lại, Hạ Tiểu Nịnh liền xách theo hộp cơm đứng lên, đi đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc gõ cửa.

“Vào đi.”

Âm thanh lạnh nhạt không độ ấm của Phong Thanh Ngạn từ bên trong.

______________

(Bão_9)
Bình Luận (0)
Comment