Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 156

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________________

Trên bàn có hộp thức ăn chuyên dụng của nhà hàng, những thứ bên trong đều đã bày ở trên bàn, mùi thơm bốn phía.

“Còn không qua đây?” Phong Thanh Ngạn cầm lấy bao bọc đũa gỗ đàn hương, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với cô.

Không biết có phải Hạ Tiểu Nịnh nghe nhầm hay không, cảm giác thấy giọng nói của anh so với ngày thường hơi trầm thấp hơn một chút, mang theo một cổ khàn khàn, lại không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy gợi cảm.

Khi từ cuối cùng đi vào tim cô, chính cô giật nảy mình.

Sao, như thế nào dùng cái từ này đi hình dung anh……

Chẳng lẽ là mình thật sự bị câu nói kia của Diệp Anh làm cho si ngốc, cho rằng anh thật sự thích mình?

Vẫy vẫy đầu, cô cố gắng đem suy đoán hoang đường không thôi này vứt ra khỏi đầu, sau đó mới đi qua ngồi xuống.

Bào ngư nhỏ tươi nấu cháo, lại phối hợp cùng với tỏi băm nhỏ xào, lại để thêm một chút hẹ xanh non ở trên, thậm chí nhiệt độ cũng đều vừa phải.

Rõ ràng cháo tươi ngon đến nỗi đầu lưỡi đều có thể nuốt vào, cô lại ăn không được yên lòng.

Ánh mắt thỉnh thoảng mà cùng gió xuân không chịu khống chế cành liễu dường như hướng về phía anh bên kia lén lút thổi đi, phát hiện anh ăn chính là cháo cua vỏ sò, tướng ăn ưu nhã.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Phong Thanh Ngạn bỗng nhiên ngẩng đầu.

Thình lình mà bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tiểu Nịnh ngực run lên nhẹ nhàng, muốn cúi đầu cũng đã không kịp.

Ngược lại là anh, thong dong tự nhiên, ánh mắt thẳng tắp mà dừng ở trên người cô, không thấy chút nào bối rối.

Cô đang xấu hổ, điện thoại anh đặt trên bàn liền đổ chuông lên.

Nhìn thấy số người gọi, Phong Thanh Ngạn ánh mắt nhẹ nhàng xuống, ấn nút nghe.

Điện thoại là Phong Mạn Mạn gọi đến, cô bé dùng âm thanh buồn ngủ hỏi ba ba vì cái gì một đêm chưa về, ngay cả Tiểu Nịnh cũng chưa trở về.

Phong Thanh Ngạn kiên nhẫn mà giải thích cho cô bé, lại dặn dò cô ăn xong bữa sáng rồi sau đó đi học.

Cuối cùng cô bé làm nũng nói mình muốn mua một con búp bê Barbie bản số lượng có hạn, Phong Thanh Ngạn cũng không chút do dự, nhẹ nhàng mà đồng ý rồi.

Hạ Tiểu Nịnh ở phía đối diện nhìn, nhịn không được ở trong lòng lén lút mà nghĩ, đây là bộ dạng anh đối với người anh thích đi?

Lông mày dịu dàng, ánh mắt cưng chiều, nói chuyện liên tục, đều là âm điệu nhẹ nhàng, sợ dọa đến Mạn Mạn đang làm nũng.

Nếu anh đúng như Diệp Anh nói như vậy, thích mình vậy anh có phải hay không cũng sẽ……

Một cái ý niệm nho nhỏ ở trong lòng ngo ngoe rục rịch, Hạ Tiểu Nịnh chờ anh cúp điện thoại, cũng đứng lên đột nhiên đi qua, phồng má đối với anh đáng yêu mà chớp chớp mắt, bán manh mà nói, “Tôi không muốn ăn cháo của mình, tôi muốn ăn một phần của anh!”

“……”

Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên phóng to ở trước mặt mình, Phong Thanh Ngạn hơi thở đừng lại.

Chợt, anh vươn một ngón tay để trên trán mịn màng của cô, dùng sức đem cô đẩy trở về, khuôn mặt cũng khôi phục lạnh lùng trầm tĩnh lúc trước, “Ăn phần cô! Không nên nói nhảm nhiều như vậy!”

Phía dưới cháo anh có bỏ thêm đậu phộng, cô là người dị ứng cái này có thể ăn sao?

“……”

Hạ Tiểu Nịnh bị đẩy trở về, đuôi xương cụt đụng trên mặt ghế, chép miệng.

Quả nhiên, người đàn ông này căn bản cũng là không thích cô!

……

Ăn bữa sáng xong, Hạ Tiểu Nịnh chủ động rời đi.

Sắp đến thời gian làm việc, cô cũng không muốn lại đối mặt với những ánh mắt tinh anh, tò mò, tìm tòi, nghiên cứu của những người trong tập đoàn Phong thị.

Ở tiệm thuốc ven đường mua chút thuốc trị cảm, trở lại trang viên để sạc pin điện điện thoại, cô bước vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Còn chưa làm ra cái nào ra trò, lão Cao liền vội vàng đi đến, “Tiểu Nịnh, điện thoại cô vẫn luôn đổ chuông, tôi cho người lấy tới đây. Nhìn xem có phải người nào có việc gấp tìm cô hay không?”

“A?” Hạ Tiểu Nịnh lau tay trên tạp dề, nhận lấy điện thoại, “Alo?”

“Tiểu Nịnh, cứu mạng a ~~~~~~” Phong Mạn Mạn mang theo âm thanh khóc nức nở chợt truyền đến.

__________________
Bình Luận (0)
Comment