Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 168

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________(Bão6/7)_________

……

Năm phút sau.

Phong Thanh Ngạn đã kết thúc những gì anh vừa mới nói, lễ phép ưu nhã mà đối với cô nói một câu ngủ ngon, sau đó mới thản nhiên rời đi.

Cửa phòng ngủ mở rồi lại đóng, cơn gió nhẹ ngoài cửa thổi vào trong phòng đã vài vòng, Hạ Tiểu Nịnh vẫn còn chưa có phục hồi lại tinh thần ——

Anh vừa rồi nói cái gì hở? Phương án giải quyết của anh là, trước khi anh tìm được người phụ nữ mà mình thích, cô luôn phải tùy lúc khi bọn họ yêu cầu, đóng vai người phụ nữ của anh, hoặc là mẹ hai đứa nhỏ?

Cô nhắm mắt lại, lại dùng sức mà nghĩ lại những lời anh vừa mới nói, đ

đúng thật như vậy là không sai!

Thế nhưng cô cũng còn chưa đồng ý, anh cũng đã đi rồi.

Đây là chắc chắn cô nhất định sẽ đồng ý sao?

A a a a a…… Hạ Tiểu Nịnh cầm lấy đầu tóc mình, đem mình ném lên trên giường, dùng sức siết chặt gối đầu.

Anh dựa vào cái gì mà chắc chắn cô sẽ phối hợp diễn kịch với anh như vậy?

Dựa vào cái gì sau khi bỏ quả bom nặng như vậy xuống, lại như vậy mà đi luôn?

Dựa vào cái gì lại làm cô đối mặt một đêm kế tiếp này tâm sự nặng nề không ngủ được?

……

Ngoài cửa.

Phong Thanh Ngạn chân dài bước nhẹ lên tầng, trên cánh môi lộ ra một vòng cung làm người ta không dễ phát hiện.

Quay trở lại phòng ngủ, anh gọi quản gia đến: “Mấy năm nay đều ở truy tìm sự việc kia, về sau đều không cần tra xét nữa.”

Lão Cao sửng sốt, “Thiếu gia, ngài xác định?”

Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn ở truy tìm năm đó rốt cuộc là ai sinh tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư rồi đưa đến trang viên, nhưng trước sau không có manh mối gì, nhưng lần này thiếu gia lại có thể nói muốn từ bỏ, không khỏi làm lòng người sinh khó hiểu.

“Bọn họ rất nhanh sẽ có mẹ mới.” Phong Thanh Ngạn chắc chắn gật đầu, “Để cho tất cả mọi người dừng truy tìm đi.”

“…… Vâng.” Quản gia nghi ngờ, trong lòng biết rõ mẹ ruột cùng với mẹ mới đối với bọn nhỏ mà nói, đến cùng là không giống nhau.

Nhưng ông vẫn không có hỏi nhiều, chỉ vội vàng rời khỏi đi chấp hành mệnh lệnh.

Điện thoại Phong Thanh Ngạn rung vài cái, anh lấy ra rồi nhìn thoáng qua.

Màn hình di động im lặng bỗng sáng lên, phía trên tin nhắn WeChat chưa đọc lại lần nữa hiển thị đến——

[ anh ơi anh à, buổi chiều anh bảo em gửi tin nhắn âm thanh WeChat đến, bảo đọc ra câu nói kia rốt cuộc là có ý gì vậy hả? Cái gì mà Phong phu nhân? Em không hiểu a! ]

Đại luật sư Kỳ Tư Diệu ở trong phòng khách nhà mình nhảy nhót lung tung, vò đầu bứt tai mà đau khổ mà chờ Phong Thanh Ngạn trả lời.

Anh của cậu lại trực tiếp đem điện thoại ném ở một bên trên bàn, rất là sung sướng mà cởi bỏ áo sơmi cổ áo, đi vào phòng tắm.

……

Hạ Tiểu Nịnh ở trên giường buồn bực một hồi lâu, mới miễn cưỡng đưa một chút thần trí trở về.

Cửa bị gõ vang, truyền đến giọng nói phép của Phong Tu Viễn, “Tiểu Nịnh, xin chị mở cửa một chút.”

Cô đứng lên, đi qua, đem cửa mở ra, “Thật xin lỗi, chị đã quên thời gian, chị sẽ đi chuẩn bị bữa tối cho các em ngay đây, em muốn ăn cái gì?”

“Bữa tối không cần phải gấp gáp.” Phong Tu Viễn đi vào, giữ cửa rồi một lần nữa đóng lại, “Em tìm chị có việc.”

“Cái gì?”

Cậu bé yên lặng mở lòng bàn tay ra, duỗi tay đến trước mặt cô, “Cảm ơn chị ngày hôm nay đi đến trường học thay em giải vây, đây là món quà dành

chị.”

Một hòn đá đen xì hình quả trứng gà lớn như vậy nằm ở trong lòng bàn tay cậu, thoạt nhìn thực rất ít.

“……” Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên tặng đồ cho mình.

Phong Tu Viễn cho rằng cô chướng mắt, giải thích nói, “Đây là thiên thạch, em đem một viên ngôi sao trên bầu trời đưa cho chị.”

Ngôi sao……

Những thứ tốt đẹp như vậy, bị kẹp trong lòng bàn tay đứa bé đẹp như vậy, còn nói muốn tặng cho cô……

Hạ Tiểu Nịnh trong lòng nhất thời mềm đến không còn hình dáng, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng mà nhận lấy, “Cảm ơn em……”

“Không, nên là em cảm ơn chị mới đúng,” Phong Tu Viễn nghiêm túc, giống như người lớn nhìn cô, “Nhưng ngoại trừ mẹ ruột của em với Mạn Mạn, em sẽ không chấp nhận bất cứ kẻ nào làm mẹ chúng em. Mong chị hãy hiểu.”

________________
Bình Luận (0)
Comment