Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 183

Cuối cùng người dẫn chương trình đối với mỗi người bọn họ đều nói không ngừng cố gắng, hơn nữa nói đây là hệ thống tích điểm thăng hạng, lúc đó Hạ Tiểu Nịnh dường như mới tìm lại được một chút tinh thần. 

Khi ánh đèn tắt, khán giả rời đi, cô cũng kéo bước chân có chút nặng đi ra khỏi cửa trường quay, đi ra ngoài đã bị Diệp Anh cùng ba mẹ của mình vây quanh, “Tiểu Nịnh, thế nào rồi?” 

Chương trình không phải phát sóng trực tiếp, cho nên bọn họ cũng đều chưa biết bên trong phát sinh tình huống gì. 

Hạ Tiểu Nịnh kéo khóe miệng ra, 

miễn cưỡng cười với bọn họ, “Hệ thống tích điểm thăng hạng, sau còn có hai lần đấu loại, con có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi……” 

“Được được được,” vừa nghe cô nói mệt mỏi, Hạ Chí Dũng đau lòng không thôi, lập tức lái xe, đưa Hạ Tiểu Nịnh về nhà. 

Một nhà ba người yên tĩnh mà về đến nhà, hai vợ chồng già mơ hồ cảm thấy có lẽ hôm nay xuất sư không thuận lợi, bên cạnh an ủi con gái vài câu, lại làm cho cô một ít thức ăn, nhìn chằm chằm cô ăn hết, mới để cô trở về phòng nghỉ ngơi. 

Một giấc ngủ này thẳng đến tận đêm, lúc Hạ Tiểu Nịnh tỉnh lại, trố mắt một hồi lâu, mới nhớ tới tất cả chuyện phát sinh ở trường quay. 

Cô một lần nữa nhắm mắt lại, hít sâu, bắt buộc đầu mình lần nữa không nghĩ tới, mở đèn lên, đứng dậy uống nước. 

Khóe mắt quét nhìn, nhìn tới điện thoại đặt trên bàn. 

Phía trên màn hình có rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng với tin nhắn WeChat. 

Còn chưa kịp nhìn rõ ràng là ai gọi đến gửi đến, điện thoại lại reo lên. 

Là một số điện thoại rất xa lạ, cô nghe máy, đặt ở bên tai, “Ai vậy?” 

“Là tôi.” Giọng nói từ trầm của Phong Thanh Ngạn truyền đến, “Dậy rồi?” 

“……” Hạ Tiểu Nịnh bị hỏi đến phát ngốc, cô vừa mới thức dậy, sao anh lại biết? 

Chẳng lẽ anh ở ngay dưới tầng? 

Trong lòng không hiểu sao hoảng hốt, cô giống như thỏ con, nhanh nhảy trở lại giường, PA~ một tiếng tắt công tắc đèn lại. 

Giờ phút này ngồi ở trong xe dưới tầng, đã chờ đợi gần như toàn bộ một ngày Phong Thanh Ngạn: “……” 

Tắt đèn xong, Hạ Tiểu Nịnh ngồi ở trên mép giường đè lên trái tim nhỏ đang nhảy bùm bùm của mình, tự nhủ với bản thân mình từng lần một là mình căn bản không cần sợ anh, không nên kinh sợ! 

Sau đó, mới dùng giọng cứng ngắc mở miệng: “Phong tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì sao?” 

“……” 

Phong tiên sinh…… 

Phong Thanh Ngạn bị nghẹn một chút, sau đó như trước lời ít mà ý nhiều: “Xuống đây.” 

“…… Tôi dựa vào cái gì phải nghe anh?” 

“Hoặc là cô muốn tôi đi lên đó? Báo cho ba mẹ cô một chút, cô làm thế nào từ trang viên trốn ra, đối với công việc của mình chẳng quan tâm hơn mười ngày, cùng với chuyện phát sinh ở trường quay hôm nay?” 

“……” Bỗng chốc bị điểm trúng tử huyệt, Hạ Tiểu Nịnh lập tức đứng dậy, lại rốt cuộc vẫn là không cam lòng, vì thế nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ nói, “Đi xuống thì đi xuống, anh chờ đó cho tôi!” 

Phong Thanh Ngạn vừa lòng mà cúp điện thoại, tiếp tục chờ cô. 

Hạ Tiểu Nịnh vào nhà vệ sinh vắt khăn rửa mặt, buộc lại tóc lần nữa, lúc chọn quần áo, chọn một chiếc váy màu đỏ dài đến đầu gối cổ áo chữ V mà mẹ cô mua cho, sau đó đi đôi giày nhỏ màu trắng, liền đi xuống dưới tầng. 

Màu đỏ là vì làm chính mình thoạt nhìn càng thêm có sức chiến đấu, đi giày trắng…… Là vì trong trường hợp xé không thể thắng anh, có thể chạy bất cứ lúc nào. 

Cô hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi xuống cầu thang, trong lòng đã chuẩn bị một vạn cách xé anh đến trời đất u ám, nhật nguyệt vô quang. 

Vừa đến dưới tầng, cô liền nhìn thấy một dáng người cao ngất đang đứng ở bên cạnh xe, vừa vặn đụng phải ánh mắt sâu thẳm của anh…… 

Cô không biết vì sao bỗng nhiên tựa như quả bóng bị kim chọc phá thủng, nhuệ khí chiến đấu của cô toàn bộ phốc một cái mà biến mất. 

Vành mắt, cũng không hiểu sao mà đau xót, mơ hồ mà bắt đầu đỏ lên. 

Vốn tưởng rằng chính mình sẽ tức giận, sẽ cương ngạnh với anh, nhưng tại ngay tại lúc này, tất cả những cảm xúc khác của cô đều giống như bị thủy triều cọ rửa qua mà tan đi, cuối cùng còn lại, chỉ có ủy khuất vô tận…… 

_______ 

(Trả bão vì đã bỏ phiếu, hihi) 

Còn bão tiếp...
Bình Luận (0)
Comment