Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 251

Phong Thanh Ngạn đương nhiên không vui.

Bởi vì anh căn bản không phải muốn cô khách sáo có lễ!

Sau khi xe rời khỏi tiểu khu cẩm tú, anh lại để cho tài xế đưa hai đứa nhỏ quay về trang viên trước, chính mình tức thì trên đường xuống xe, đến công ty luật Diệu Thăng.

Kỳ Tư Diệu đang bận rộn nghe nói anh giá lâm, sợ tới mức thiếu chút nữa ở cửa thang máy quỳ xuống ôm đùi anh,“Anh em sai rồi, em không nên lấy trộm gậy golf của anh còn đem nó đánh hỏng rồi……”

“……Cậu cầm gậy golf của tôi?”

Hóa ra không phải bởi vì chuyện này tới tính sổ! Kỳ Tư Diệu nhanh chóng đứng thẳng, “Không thể nào, em nói bừa, anh có chuyện gì sao?”

Phong Thanh Ngạn hiện tại tâm phiền ý loạn, không rảnh cùng cậu tính toán chuyện gậy đánh golf, “Đến văn phòng của cậu rồi nói, đừng để những người khác tiến vào.”

Thấy thần sắc nghiêm túc của anh, Kỳ Tư Diệu cho rằng gặp được vụ án kinh tế lớn gì mới có thể tự mình tới đây, vì thế nhanh chóng dựa theo như lời Phong Thanh Ngạn nói mà làm thỏa đáng.

Hai người đóng cửa lại, mặt đối mặt ngồi ở trong văn phòng, liền trà cũng chưa kịp pha, Kỳ Tư Diệu đã đem giọng nói áp đến thấp nhất, “Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Cậu ngày thường rốt cuộc là làm thế quái nào khiêu khích những người phụ nữ đối với cậu chủ động nhào vào trong ngực, khóc la muốn gả cho cậu?”

“……!” Kỳ Tư Diệu thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống, “Cái, cái gì?”

Phong Thanh Ngạn điều chỉnh một chút dáng ngồi, ánh mắt ngạo nghễ mà nhìn về phía nơi khác: “Dạy tôi theo đuổi một cô gái.”

Kỳ Tư Diệu sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại cười ha ha, “Cái này vẫn phải dạy à?”

Lời vừa ra khỏi miệng, thấy sắc mặt anh đã biến đen, nhanh chóng sửa đúng, “Anh, ý em là, lấy giá trị nhan sắc cha sinh mẹ đẻ của anh, không cần theo đuổi cũng có phụ nữ cho không.”

“Nhưng tôi muốn, cô gái kia không có cho không tôi. Ngược lại còn cùng tôi tương đối xa cách.”

“Buồn cười!” Kỳ Tư Diệu vỗ đùi, “Là người nào không có mắt? Em đi thu thập ——”

Anh bỗng nhiên đối với Kỳ Tư Diệu dùng một ánh mắt tử vong chăm chú nhìn.

“……” Kỳ Tư Diệu nhanh chóng câm miệng, “Anh, anh tìm em xem như hỏi đúng người, em mười sáu tuổi đã bắt đầu ở trong muôn hoa, mỗi một mảnh lá cây đều dính vào người……”

“Không có người phụ nữ nào không bị thuyết phục ở dưới mị lực của em, vì em mà một khóc hai nháo ba thắt cổ, từ bỏ gia sản chục tỷ kết hôn cũng muốn vô danh vô phận mà đi theo em……” Phong Thanh Ngạn nói tiếp.

Kỳ Tư Diệu sợ ngây người: “Anh, anh làm sao biết?”

“Cậu nói quá nhiều lần, muốn không nhớ kỹ cũng khó.” Phong Thanh Ngạn cười lạnh, “Vấn đề của cậu dừng lại, trước giải quyết vấn đề của tôi.”

“À,” Kỳ Tư Diệu gãi gãi đầu, “Phụ nữ sao, mềm lòng, chỉ cần anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy liền tự nhiên sẽ cho rằng anh thích cô ấy, chỉ cần trong lòng cô ấy có một chút suy nghĩ như vậy, liền sẽ cầm lòng không được mà từ từ yêu anh……”

“Tôi đối xử với cô ấy khá tốt. Chính là……”

“Chính là cái gì?”

“Chính là tôi trước kia nói qua, liền tính tôi mù tôi cũng sẽ không thích cô ấy.”

“……”

Trên khuôn mặt tuấn tú kia của Kỳ Tư Diệu giống như là một con ruồi bọ, giật mình lại khó hiểu mà nhìn anh.

Tội gì phải đào hố chôn mình cơ chứ?

“Không cần nhìn tôi như vậy, dạy tôi theo đuổi như thế nào! Nhưng cái loại phương pháp khiêu khích không đứng đắn tôi tuyệt đối không tiếp thu.”

“……” Kỳ Tư Diệu yên lặng trong nước mắt.

Thỉnh giáo liền thỉnh giáo, một bên thỉnh giáo, một bên công kích người là chuyện như thế nào?

“Mau nói.”

“Ừm ừm,” Kỳ Tư Diệu nghĩ nghĩ, “Quan trọng nhất chính là, hai người các anh phải ở cùng một chỗ, thời gian bên nhau càng nhiều, liền càng dễ dàng làm đối phương đối với anh nảy sinh ra cảm tình!”

“Thật sự?”

“Em nào dám lừa anh đâu? Anh nghĩ đạo lý nào có phải thật không? Ở cùng một chỗ lâu rồi, nhìn đối phương cái gì đều thuận mắt, cảm tình liền nước chảy thành sông!”

Bình Luận (0)
Comment