Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 280

“…… Cái này……”

“Chẳng lẽ còn muốn gạt chúng ta vụng trộm qua lại? Đến lúc đó nếu đem bụng con làm cho lớn, mẹ đây liền ——” Cố Lâm Anh trừng mắt một cái.

Hạ Tiểu Nịnh lập tức biết kinh sợ, thật sự không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu, “Vậy, vậy được rồi, để con sắp xếp một chút, sắp xếp một chút……”

“Được rồi, con bây giờ liền đi sắp xếp, mẹ và ba con có chút việc vào phòng thương lượng, cứ như vậy.”

Cố Lâm Anh đứng dậy, kéo Hạ Chí Dũng len trở về phòng ngủ chính, hai vợ chồng già đóng cửa lại, liền châu đầu ghé tai lại.

“Ai nha, không nghĩ tới thật sự là Mộ Đình Tiêu, đứa bé kia thật sự không tồi, nhóm những bà nhảy quảng trường đó đều muốn hâm mộ chết tôi……”

“……” Hạ Chí Dũng nhìn vợ mình trong chốc lát, “Bà vừa rồi có phải có chút kích động hay không? Tôi vốn đang muốn tuần tự từng bước một, kết quả bà dọa đến con bé.”

Ông cảm giác thấy vừa rồi trong lúc nói chuyện với nhau có chút không thích hợp.

Cố Lâm Anh lại không cho là đúng: “Không dọa con bé, con bé có thể thừa nhận nhanh như vậy sao?”

“Con bé từ đầu đến cuối cũng không chính diện thừa nhận qua!”

“Ha ha,” Cố Lâm Anh bắt đầu lục tung mà tìm áo dê nhung mà mình rất lúc trước đã dệt xong, ý định lúc gặp con rể tương lai trực tiếp đưa cho, “Năm đó tôi với ông…… Trước khi kết hôn ông không phải cũng là vẫn luôn chết không thừa nhận sao?”

Lời này nói được Hạ Chí Dũng mặt già đỏ lên, “Khụ khụ, hảo hán không đề cập tới năm đó…… Cái kia, tôi đi gọi điện thoại cho Chử lão, nói cho ông ấy tin tức tốt này. Tiểu Nịnh rốt cuộc là nhà gái, không nên chủ động. Nếu con bé xấu hổ hẹn Mộ Đình Tiêu ra cùng chúng ta gặp mặt mà nói, chúng ta liền mời Chử lão ra mặt hẹn một chút đi.”

“Được, đều nghe ông sắp xếp.”

……

Ngày hôm sau.

Hạ Tiểu Nịnh với hai cái quầng thâm mắt không che được sáng sớm tinh mơ liền xuất hiện ở cửa tập đoàn Phong thị.

Ngày hôm qua trằn trọc một đêm, thật sự không biết như thế nào giải quyết cục diện rối rắm của ba mẹ mình bên này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có đến đây.

Không nghĩ tới còn chưa đầy 24 giờ, cô trải qua chuyện như vậy, kiên định vừa soái khí ném tiền từ chức chạy lấy người, lại về tới nơi này ăn nói khép nép cầu người.

Nhân sinh thay đổi rất nhanh giống như tàu lượn siêu tốc, quả thực không cần quá kích thích.

Lại ở dưới tầng gặp Tề Hàng, cô dễ dàng được nhóm vệ sĩ ở cửa thả đi, sau khi lên tầng cao nhất trong sự kinh ngạc của mọi người đi về phía văn phòng Phong Thanh Ngạn, gõ gõ cửa.

“Vào.”

Một chữ lời ít mà ý nhiều, làm lòng cô vốn là còn đang bồn chồn càng thêm mà thấp thỏm.

Hạ Tiểu Nịnh lo sợ bất an mà đi vào, đóng cửa lại, phát hiện anh áo sơ mi màu khói, đang xem tài liệu ở bàn làm việc, ánh mắt tất cả đều là nghiêm túc cùng chuyên chú, quả thực rất hợp với khuôn mặt.

Ngước mắt nhìn lướt qua, nhìn thấy là cô đến, Phong Thanh Ngạn ánh mắt cũng chỉ tạm dừng một giây, sau đó lại rũ mắt nhìn số liệu trong tay, giọng nói nhàn nhạt, “Có việc?”

“……”

Hạ Tiểu Nịnh xấu hổ mà đến gần anh, cầm hộp cơm trong tay giữ ấm đặt trên bàn, “Cái kia, anh còn không ăn cơm đi? Tôi mang theo bữa sáng cho anh, nhân lúc còn nóng mau ăn đi……”

“Đã ăn. Không có việc gì nói, em có thể đi ra ngoài.”

“…… Tôi không đi ra ngoài, tôi nhìn anh ăn.”

Cây bút trong tay dừng lại, Phong Thanh Ngạn trong mắt liễm qua một mạt ý cười nhàn nhạt, lúc ngẩng đầu nhìn cô lại như cũ vẫn là mặt không biểu tình, “Hôm nay em là bị quỷ ám? Ra cửa không xem lịch hoàng đạo? Nghĩ muốn nhìn tôi ăn cơm?”

Hạ Tiểu Nịnh bị nghẹn nghẹn, trên mặt mới vừa duy trì cười lấy lòng không bao lâu thiếu chút nữa liền không nhịn được, không ngừng ở trong lòng nhắc nhở chính mình hôm nay là tới làm đại sự, bằng không trở về liền phải bị ba mẹ tước gọt chết.

Cô bình phục một chút hô hấp, “Anh coi như tôi là bị quỷ ám đi, anh ăn trước, tôi giúp anh có được không?”
Bình Luận (0)
Comment