Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 292

Bởi vì lời vừa rồi người nọ nói, Cố Lâm Anh vốn là sắc mặt không tốt, giờ phút này nhìn thấy anh, cũng không vui hơn chỗ nào, “Sao cậu lại đến đây?”

“Con chỉ là đi ngang qua, nhìn thấy bác đang khiêu vũ, liền ở lại nhìn một lát.” (đổi ngôi Cháu ->con, xưng hô kia kiểu khách sáo quá trong khi a nhà muốn thân thiết đằng gái)

Biết rõ đây chỉ là lấy cớ, nhưng Cố Lâm Anh cũng không dễ vạch trần chúng.

Phía sau những nhóm bà cô đó đã lộ ra ánh mắt kinh ngạc thán phục.

“Ai da, đây là người trong truyền thuyết kia? Tuấn tú lịch sự quá đi!”

“Cậu ta nếu thật là bạn trai con gái chị, vậy cũng đã có thể khiến người ta hâm mộ……”

“Tiểu tử này thật sự là không tồi, không tồi.”

Những lời này đều rơi vào trong tai Cố Lâm Anh, tuy rằng bà không có lòng hư vinh gì, nhưng rốt cuộc vẫn là nghe lấy thoải mái, sắc mặt cũng dần dần hòa hoãn xuống.

“Cháu đều đã chuẩn bị cho mọi người một phần nước trà, mọi người xin mời.” Phong Thanh Ngạn báo cho biết một chút, Tề Hàng liền bưng một khay ấm trà lớn từ trong rừng cây đã đi tới.

Trong lúc nhất thời những người khác cũng đều không khách khí đứng lên, thẳng khen người con rể tương lai này của Hạ gia là người biết săn sóc, dễ sống chung.

Cố Lâm Anh lại không có động thủ.

Phong Thanh Ngạn cầm lấy chiếc cốc đặc biệt nhất trên khay kia đưa tới trước mặt bà, “Bác gái, đây là trà con cố ý chuẩn bị cho người.”

“……”

Duỗi tay không đánh người mặt cười. Cố Lâm Anh chậm rãi cầm lấy, tuy rằng niết ở trong tay không uống, nhưng cũng không có nói muốn còn cho anh nói.

Chờ mọi người uống trà xong rồi, mọi người đều về tới tại chỗ chuẩn bị nhảy xuống nửa sân vũ, Cố Lâm Anh còn ở lại sân bóng rổ bên cạnh, “Tiểu Phong, chúng ta việc nào ra việc đó, cậu mời mọi người uống trà cũng là vì tôi ở chỗ này. Cho nên tiền này không thể để cậu xuất ra, cậu tính tổng số tiền, tôi đưa cho con.”

“…… Không cần đâu bác gái. Người quá khách khí.”

“Cậu không nói cũng được, tôi đại khái biết giá cả nước trà cửa hàng này, số WeChat của cậu là bao nhiêu, tôi chuyển cho cậu.”

Phong Thanh Ngạn hơi nhíu mày, đây vẫn là đem mình là người ngoài a!

Đang suy nghĩ như thế nào mới có thể không nhận số tiền này, âm nhạc vũ điệu quảng trường bỗng nhiên liền ngừng.

Phụ trách âm nhạc lập tức chạy tới, “Lão Cố, Tiểu Hoàng Tiểu Bạch nhà bà như thế nào không thấy?”

“Cái gì?” Cố Lâm Anh sửng sốt, nhanh chóng quay đầu hướng cây kia nhìn lại.

Trên thân cây chỉ còn lại có hai sợi dây thừng trụi lủi, nơi nào còn có cái gì mà chó con mèo con?

Bà lập tức luống cuống, “Chỗ nào vậy? Mọi người nhanh ngừng nhảy, giúp tôi tìm xem a!”

Tất cả mọi người xúm lại đây, sau đó lại nhanh chóng phân tán ra.

Chó con mèo con này có lẽ đối với người trẻ tuổi mà nói không quan trọng, nhưng đối với người già mà nói, chúng nó chính là bạn.

Tuy rằng Tiểu Bạch cùng Tiểu Hoàng đều là Cố Lâm Anh nhặt được, nhưng thời gian nuôi nấng cũng không ngắn, sớm đã có tình cảm. Giờ phút này hai con vật nhỏ cùng nhau biến mất, bà làm sao có thể không vội?

Khi bà lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Chí Dũng, Phong Thanh Ngạn nghe được giọng nói bà đều đang run, “Lão Hạ, mau, mau tới đây, Tiểu Hoàng với Tiểu Bạch không thấy!”

Sau khi nói xong lời này, bà cúp điện thoại, mới vừa cũng chuẩn bị chạy các phương hướng đi tìm xem, trên vai bỗng nhiên trầm xuống.

Phong Thanh Ngạn đưa tay đè bà lại, “Bác gái, trời tối rồi, hơn nữa hiện tại bác còn cần phải ở chỗ này chờ bác trai cùng Tiểu Nịnh tới đây. Con đi tìm.”

Giọng nói của anh không lớn, lại đặc biệt mà hữu lực, làm Cố Lâm Anh thực sự mà sửng sốt một chút, sau đó mới ngơ ngẩn gật gật đầu.

Trong lòng, không quá hoảng loạn.

Bà còn không có suy nghĩ cẩn thận chính mình vì sao phải nghe một người tuổi trẻ nói, Phong Thanh Ngạn đã đi nhanh, đi xa.

Cái bóng lưng kiên định kia, làm Cố Lâm Anh cảm thấy so với lúc buổi sáng nhìn thấy anh, tựa hồ thân thiết hơn một chút như vậy……
Bình Luận (0)
Comment