Chương 126: Sở Ký (2)
Chương 126: Sở Ký (2)Chương 126: Sở Ký (2)
Sau khi đến Trường An, cơ thể của Nữ hoàng lúc nào cũng trong tình trạng không tốt, hôm nay lại có tin xảy ra vụ nổ chết người trong thành được truyền đến. Từ khi dời đô cho đến nay, sự cố xảy ra không ngớt, việc này không thể không khiến Nữ hoàng nghĩ nhiều, liệu có phải là đô thành đầu rồng Trường An của Đại Đường khắc bà ấy hay không?
Nữ hoàng dựa vào giường, mặc dù bà ấy không có biểu hiện gì quá đáng sợ nhưng không có ai dám thở mạnh cả. Cung nữ của Khống Hạc Giám quỳ dưới giường, tổng kết lại những tin tức có giá trị mà hôm nay Huyền Kiêu Vệ truyền lên một cách lưu loát. Trong số đó, chắc chắn tin tức đáng chú ý nhất là tin tức có liên quan đến vụ nổ, cung nữ nói xong lời cuối cùng thì cẩn thận bổ sung thêm một câu như thế này: "Song Bích nói, khả năng cao hai vụ nổ này là do cùng một người gây nên, chờ lệnh điều tra việc này.'
Nữ hoàng nghe thấy cái tên quen thuộc thì chủ động đặt câu hỏi - một việc mà rất hiếm có khi nào bà ấy làm: "Song Bích?"
"Vâng." Cung nữ đáp xong thì cúi đầu, không dám nhìn trộm thiên ý. Nữ hoàng lắng lặng dựa vào thành giường, bà ấy bình thản nói: "Được."
"Song Bích còn nói, vụ án này ảnh hưởng đến nhiều chủ thể có sức ảnh hưởng lớn, nếu chỉ có một mình hắn thì hắn không thể nào đảm nhận được nhiệm vụ này, đề xuất viện trợ."
Nữ hoàng thoải mái gật đầu: "Truyền lệnh cho nhóm bọn họ hành động cùng nhau. Sau này, bất kể hắn cần gì, chỉ cần không quá đáng, thì cứ đồng ý với hắn."
Cung nữ nghe và đoán ý từ thái độ của Nữ hoàng, ngẫm nghĩ một lát rồi hiểu ra. Nàng ta bẩm báo xong thì nhẹ tay nhẹ chân rời đi, sau khi nàng ta rời đi, Nữ hoàng nhìn điện Tử Thần trống rỗng, lần đầu tiên bà ấy nhận ra rằng, hoá ra cung Đại Minh này lại lớn đến vậy, lại trống rỗng đến thế.
Bà ấy vô thức muốn cho gọi người đến, nhưng khi thật sự mở miệng ra, bà ấy lại ngẫm nghĩ cả một hồi lâu. Gọi ai tới đây? Thượng Quan Uyển Nhi đã ra ngoài rồi, bây giờ không ở ngoài điện, cung nữ khác thì sợ hãi rụt rè, nhìn thấy thì chỉ thêm mất hứng mà thôi; Thái Bình chu đáo, nhưng nói câu nào ra cũng phải suy đoán tâm ý của bà ấy cả, hai huynh đệ Trương gia thì quá ồn ào, bây giờ Nữ hoàng không có lòng dạ nào để tìm thú vui tiêu khiển từ họ; bà ấy không tin tưởng Thái tử và Tương Vương được, còn Lương Vương và Ngụy Vương thì ngược lại, khá đáng tin, nhưng bà ấy mệt thật rồi, không muốn nghe bọn họ chơi trò "đấu trí".
Nghĩ tới nghĩ lui, Nữ hoàng thân làm thiên tử, ấy thế mà, đến cả một người có thể an tâm dưỡng bệnh cùng mình mà bà ấy cũng không thể tìm ra được. Nữ hoàng ngồi dựa lưng vào thành giường, nhìn một vòng quanh điện Tử Thần vàng son lộng lẫy trước mắt mình, khóe môi bà ấy khẽ giật giật.
Cung Đại Minh huy hoàng này là do bà ấy thuyết phục Hoàng đế Cao Tông xây nên. Khi còn trẻ tuổi, lúc nào ánh mắt cũng đặt ở một nơi cao như thế đấy, nhìn cái gì cũng cảm thấy không đủ, đến khi già rồi thì mới biết, thì ra cung điện rộng rãi quá mức cũng có thể o ép con người ta đến mức không thể thở nổi.
Thượng Quan Uyển Nhi đã hầu hạ và ở bên cạnh Nữ hoàng rất nhiều năm, đã rèn luyện ra được tâm trí linh hoạt từ lâu rồi. Nàng ấy hiểu rõ một điều rằng, có một vài khoảng thời gian không nên đi quấy rầy Nữ hoàng, bởi vậy nên nàng ấy đã chủ động kiếm việc để có thể rời khỏi. Nàng ấy khoan thao bước đi trong cung Đại Minh, suy đoán rằng, có lẽ người của Khống Hạc Giám đã đi rồi nên mới thản nhiên quay về.
Nàng ấy dẫn theo người về, đẩy cửa đi vào. Ban đầu khuôn mặt nàng ấy vẫn còn vui vẻ, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều, nhưng khi nhìn thấy Nữ hoàng nằm nghiêng ngả trên giường, trong thoáng chốc, nàng ấy sợ hãi đến mức mặt mũi biến sắc, kinh hoảng nhào đến, vội hỏi: "Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"
Tin tức long thể Nữ hoàng gặp vấn đề nhanh chóng truyền ra khắp cung đình, ngự y bước ra khỏi bức bình phong, người bên ngoài nghe thấy tiếng động thì thi nhau đứng dậy.
Ngự y nhìn gia đình có quyền lực to lớn nhất trong thiên hạ này, ông ấy rủ mắt, chắp tay hành lễ: "Thần thỉnh an các vị điện hạ. Không có vấn đề gì với long thể của bệ hạ, chỉ là do nộ khí công tâm [*], sau này còn cần phải cố gắng điều dưỡng, tránh mệt nhọc, tránh tức giận."
[*] Nộ khí công tâm (2{&14¡ù) chỉ tình trạng tức giận quá mức khiến huyết áp tăng cao và nhịp tim gia tăng.
Với mấy lão thái thái của những nhà bình thường, đây là một việc vô cùng dễ thực hiện. Nhưng với một đế vương mà nói, đây chẳng khác gì những lời nói suông cả. Người hai nhà Lý - Võ đều nghiêm túc đáp lời, ngự y cũng không thèm để ý xem bọn họ có nghe hay không, ông ấy lại dặn dò thêm một lần nữa rồi hành lễ cáo lui.
Sau khi ngự y rời đi, những người có mặt đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, Thái tử dẫn đầu đi vào điện thăm hỏi Nữ hoàng.
Nữ hoàng cởi phát quan dựa vào giường, nhóm nữ quan quỳ gối bên giường, bóp chân cho Nữ hoàng. Thái tử chỉ nhìn lướt qua rồi vội vã cúi đầu, nhưng khác với ông ấy, Thái tử phi Vi thị lại không nhịn được mà liếc nhìn mấy lần rồi mới thu tâm mắt lại, còn lòng thì rất đỗi kinh ngạc.
Lần đầu tiên bà ta ý thức được rằng, thì ra, nữ nhân dũng mãnh đến mức đi ngược lại với lẽ thường đó, người mẹ chồng khiến bà ta không thể thở nổi đó, đã già đến vậy rồi.
Nhóm nữ quan lặng lẽ tránh ra nhường chỗ, Thái tử ngồi quỳ dưới tay Nữ hoàng, Vi Phi theo đó mà ngồi sau lưng ông ấy. Bà ta nhìn vào tay Nữ hoàng, dù đã được giữ gìn và chăm sóc rất kỹ lưỡng, nhưng vẫn có thể thấy được đôi tay này đã già cỗi lắm rồi, thậm chỉ là trên đó còn nổi mấy vết đồi mồi xấu xí nữa.
Vi Phi không nhịn được mà nhìn vào tay mình. Thì ra, bàn tay đã quen nắm ngọc tỉ và quyền trượng, sau này già rồi thì cũng sẽ nổi đồi mồi; vị Thái hậu từng nói một câu là có thể khiến bà ta rơi từ trên mây xuống vũng bùn, bây giờ cũng giống như là một bà lão bình thường vậy.
Trong điện yên lặng, hai nhà Lý - Võ đều không lên tiếng, không biết là mỗi người trong số họ đang nghĩ gì. Cuối cùng, Công chúa Thái Bình đành lên tiếng trước: "Mẫu thân, người làm sao vậy?” Thái tử là Hoàng trữ, tất nhiên là ông ấy sẽ quỳ gối ở gần Nữ hoàng nhất. Còn hai huynh đệ Trương gia, mặc dù thân phận của họ không đủ cao, nhưng vì có sự sủng ái của Nữ hoàng làm chỗ dựa, bọn họ cũng chen đến bên giường.
Nữ hoàng chậm rãi đảo mắt nhìn qua bọn họ, ở đây có nam sủng của bà ấy, có con cái, chất nhi, cháu trai cháu gái, ai ai cũng trẻ tuổi xinh đẹp, đang độ thanh xuân. Bọn họ tự cho rằng mình đang che giấu rất tốt, nhưng vì đang ở trước mặt Nữ hoàng - một người khéo nhìn thấu tâm tư người, nên chút tâm tư đó của bọn họ lại chẳng thể chống đỡ nổi một đòn nào.
Liệu rằng vụ nổ liên tục xuất hiện ở bên ngoài có phải là do một người nào đó trong số bọn họ làm ra hay không? Cho dù không liên quan gì đến bọn họ đi chăng nữa, thì khi hay tin Nữ hoàng bị bệnh, rốt cuộc là bọn họ sẽ nghĩ đến an nguy của mẫu thân mình, hay là nghĩ về việc, sau khi Nữ hoàng chết, cuối cùng hoàng vị sẽ lại quay trở về với Lý gia?
Nữ hoàng để ý thấy, lúc Trương Xương Tông đến, trưởng tử của Thái tử là Lý Trọng Nhuận đã nhíu mày vì chán ghét, hắn ta còn rút ống tay áo của mình lại nữa.
Lý Trọng Nhuận chỉ mới mười chín tuổi mà thôi, vẫn còn đó tính khí của một thiếu niên, chưa thể che giấu vui buồn. Nhưng cũng chính vì vậy, chính vì sự ghét bỏ trong vô thức của hắn ta, nên Nữ hoàng mới thật sự thấy đau đớn.
Vì sao lại không muốn đụng vào trang phục của Trương Xương Tông? - Vì ghét bỏ hai huynh đệ Trương gia bẩn. Vì sao lại ghét bỏ bọn họ bẩn? - Bởi vì bọn họ đang hầu hạ tổ mẫu tuổi già sức yếu của hắn ta.
Vi thị là con dâu của bà ấy, vốn dĩ Nữ hoàng cũng không mấy trông cậy vào việc Vi Thị thật lòng thật dạ với bà ấy, nhưng Lý Trọng Nhuận lại là trưởng tử Đông cung, là người thừa kế hoàng vị của bà ấy. Bà ấy truyền hoàng vị lại cho Lý gia, nhưng giờ đây, bà ấy còn chưa chết mà người thừa kế đời thứ hai đã dám ghét bỏ nam sủng của bà ấy.
Tuy trong lòng Nữ hoàng tức giận thật đấy, nhưng ngoài mặt, bà ấy vẫn thản nhiên, chẳng để lộ tâm tình của mình, bà ấy nói: "Hôm nay trong thành Trường An lại xảy ra một vụ nổ, nghe nói, dân gian đã truyền tai nhau là do vương đạo thất đức." Mọi người đều im lặng, cả nhà Đông cung cúi đầu rất thấp, như thể là chỉ sợ Nữ hoàng chú ý tới bọn họ. Ngụy Vương nheo mắt lại, ông ta cười nói: "Cô mẫu, người đang nói gì vậy chứ? Đại Chu phụng thiên thừa vận, quốc phúc kéo dài, bách tính ủng hộ người còn không kịp, sao lại nói ra lời như vậy cho được cơ chứ? Chắc chắn là có người cố ý phát tán tin đồn thất thiệt."
Người nhà họ Lý đang có mặt ở đây đều không thể ngồi yên được nữa, Công chúa Thái Bình lạnh lùng liếc Ngụy Vương, bà ta cười nói với Nữ hoàng: "Mẫu thân, chỉ là một lũ ngu dân bịa đặt lung tung mà thôi, không đáng để người để tâm đến đâu ạ. Nữ nhi sẽ đi trừng trị kẻ nào dám ăn nói xằng bậy, trong vòng năm ngày, chắc chắn là con sẽ dẹp bỏ hết mọi tin đồn thất thiệt."
Nữ hoàng thản nhiên nói: "Con kiểm soát được lời bọn họ nói, nhưng con nghĩ là con có thể kiểm soát được suy nghĩ của bách tính trong thiên hạ hay sao? Kể từ khi dời đô cho đến nay, Trường An liên tục xảy ra chuyện, bây giờ thì lại xuất hiện cháy nổ. Ông trời giáng lửa xuống có nghĩa là điềm dữ. Bách tính không cần biết rốt cuộc nguyên nhân vụ nổ là gì, vì họ sẽ chỉ nhìn thấy nạn nhân vô duyên vô cớ bị thiêu chết, thế nên bọn họ mới nghi ngờ thiên tử thất đức, trời giáng hình phạt. Đây là điều không thể tránh được."
Mọi người lại im lặng, nhanh chóng ngẫm nghĩ ý đồ trong lời Nữ hoàng nói. Ngụy Vương không nắm bắt được tâm ý của cô mẫu, nhưng giữ quyền chủ động trong tay mình thì sẽ không bao giờ là sai cả, ông ta lập tức nói: "Chất nhi nguyện vì cô mẫu mà san sẻ, tra rõ chuyện này."
Công chúa Thái Bình nghe xong thì thâm nghĩ, tiêu rồi, bà ta vội vàng nháy mắt ra hiệu với hai huynh trưởng. Lâm Tri Vương khẽ động đậy môi, muốn xin lệnh thì lại bị Tương Vương cản lại.
Lâm Tri Vương không phục cho lắm, nhưng Tương Vương lại phóng ánh mắt như dao cho nhi tử, ra hiệu cho hắn ta không được đứng ra.
Bây giờ Thái tử là tam huynh, nhà bọn họ đã không còn là Hoàng trữ nữa. Chuyện tình ngay lý gian này, nên ngoan ngoãn tránh xa thì hơn.
Cuối cùng, Thái tử, người được mọi người đặt hy vọng vào, lên tiếng: "Nếu bách tính đã chất vấn hoàng thất thất đức, vậy thì nhi thần thân làm Thái tử, nên vì mẫu thân mà phân ưu, tự chứng minh với người trong thiên hạ. Nhi thần chờ lệnh điều tra án này, mong mẫu thân ủng hộ."
Nếu Nữ hoàng đã quyết định truyền ngôi vị cho Lý gia, thì nhãng chuyện thế này cũng chỉ có thể giao cho Thái tử mà thôi. Bà ấy liếc mắt nhìn tam nhi tử do dự không dám quyết định, rất không thích sự mềm yếu và ngu dốt của ông ấy, nhưng bà ấy vẫn nói: "Truyền lệnh xuống, lệnh cho Tả Vũ Lâm quân, phủ Kinh Triệu nghe theo lệnh Thái tử, toàn lực điều tra chuyện cháy nổ trong Trường An."
Thành Bắc liên tục điều binh, bách tính Trường An "thân kinh bách chiến" [*] nên cũng chẳng lạ gì trước cảnh tượng này, chỉ có Tô Vũ Tễ đi ra ngoài mua đồ là cảm thấy không bình thường.
[*] Thân kinh bách chiến (##1) nghĩa đen là đã kinh qua trăm trận chiến, nghĩa bóng là đã trải qua và có kinh nghiệm phong phú trong một chuyện nào đó nên đã quá quen rồi, tới nỗi có thể "ngoảnh mặt làm ngơ” khi thấy nó diễn ra.
Quả nhiên, nàng ấy đã phát hiện ra ám hiệu trên bức tường mà nàng ấy đi qua mỗi ngày. Nàng ấy dễ dàng rẽ vào điểm liên lạc bí mật, nhận được một nhiệm vụ mới.
"Giám sát đội ngũ của Song Bích."
Cùng lúc đó, Tạ Tế Xuyên, Nhậm Dao, Giang Lăng cũng nhận được nhiệm vụ mới.
"Lập nhóm với Song Bích, hợp tác điều tra vụ án cháy nổ trong Trường An."