Chương 161: Bàng hoàng
Chương 161: Bàng hoàngChương 161: Bàng hoàng
Minh Hoa Chương trông vô cùng nghiêm túc, là dáng vẻ nghiêm túc hoàn toàn khác so với lúc bình thường. Nhưng Minh Hoa Thường chỉ vừa động đậy mấy ngón tay thôi, mà Minh Hoa Chương đã phát hiện ra rồi. Hắn thả đồ đang cầm trong tay xuống ngay lập tức, sau đó cúi người đỡ lấy Minh Hoa Thường, rồi hỏi nàng rằng: "Thường Thường, muội tỉnh rồi à. Thế nào, có thấy không thoải mái ở chỗ nào không?"
Minh Hoa Thường chậm rãi lắc đầu, Minh Hoa Chương đỡ nàng ngồi dậy rồi xoay người đi bưng một chén nước đến, sau đó thì hắn cẩn thận đút cho nàng uống. Minh Hoa Thường vô thức né tránh, Minh Hoa Chương hơi khựng lại, sau đó thì ngón tay hắn siết chặt lại, nhưng hắn cũng không làm khó nàng, mà chỉ đặt chén nước vào tay nàng.
Minh Hoa Thường bưng chén nước lên, uống từng ngụm nhỏ. Trong nước có vị măn mặn, không nóng cũng không lạnh, nhiệt độ rất thích hợp để uống. Minh Hoa Thường nhanh chóng uống hết chén nước, nàng còn chưa mở miệng ra, mà Minh Hoa Chương đã rót cho nàng thêm một chén nữa, như thể là hắn có thuật đọc tâm vậy.
"Muội phát sốt, đổ rất nhiều mồ hôi, lang trung nói là phải bổ sung nước muối. Có thể là mùi vị của nó hơi lạ, muội nhịn một chút nhé."
Minh Hoa Thường đã sốt cả một ngày một đêm, đầu óc đã đờ đẫn lắm rồi, bây giờ Minh Hoa Chương đưa cho nàng cái gì thì nàng uống cái đó thôi, thế là nàng lại cúi đầu mà ngoan ngoãn uống nước muối tiếp, nước cũng đã nguội đi khá nhiều rồi. Đợi đến khi nàng uống đủ rồi và đặt chén nước xuống, thì nàng mới phát hiện ra là đã không còn thấy những bản vẽ kia đâu nữa.
Thậm chí là nàng còn không để ý tới chuyện Minh Hoa Chương đã cất những vật đó đi từ lúc nào nữa kìa.
Minh Hoa Chương rất thản nhiên khi cất những bản vẽ kia đi, hắn không muốn những việc này làm ảnh hưởng đến quá trình dưỡng bệnh của nàng. Tính tình nàng nhạy cảm, dễ nhận ra tâm lý tội phạm, cũng dễ bị "công kích" bởi những ác ý ấy.
Đây cũng là nguyên nhân mà từ lúc ban đầu Minh Hoa Chương không muốn để cho nàng trải nghiệm thử tâm lý của hung thủ. Lúc nàng nhập tâm thâm nhập sâu vào tâm lý nhân vật hung thủ, nàng có thể dễ dàng suy đoán ra được hung thủ nghĩ gì khi thực hiện những hành vi này, muốn thỏa mãn điều gì, quả thật là việc này rất có lợi cho việc phá án; nhưng mà,'chìm trong vại mực lâu, giấy trắng dù có kiên định đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể tránh khỏi việc bị nhuộm điểm đen", huống chi, Minh Hoa Thường chưa bao giờ được xếp vào hàng kiên cường trong chuyện tình cảm cảm tính này.
Với trạng thái bây giờ của nàng, nếu nhìn thấy thi thể của Chiêu Tài, chắc chắn là tỉnh thần của nàng sẽ bị kích thích rất nặng nề. Nhưng hắn lại sợ, sợ là nếu nàng không tiễn Chiêu Tài lần cuối, thì sau này nàng sẽ thấy áy náy, cho nên hắn mới cố hết sức giữ lại thi thể của Chiêu Tài. Hắn muốn đợi đến khi nào nàng khôi phục, có sức đối mặt với những chuyện này, thì nàng sẽ tự quyết định xem có muốn đi gặp Chiêu Tài hay không.
Minh Hoa Chương không thể cứu được Chiêu Tài, cũng không có cách nào có thể bệnh thay cho nàng. Việc hắn có thể làm chỉ là hóa thân thành một bức bình phong, ngăn cản hết mọi lời chất vấn, mọi sự ác ý, mọi áp lực từ thế giới bên ngoài thay cho nàng, để nàng được làm chính mình mà không cần phải mang lấy bất kỳ một thứ gánh nặng nào. Cho dù quyết định của nàng có là gì, Minh Hoa Chương đều sẽ giúp nàng thực hiện.
Nhưng, khi ở trước mặt Minh Hoa Thường, Minh Hoa Chương không hề nhắc về những việc này lấy một chữ nào, trông hắn cứ như thể là không hề xảy ra chuyện gì vậy, giọng nói ấm áp của hắn vang lên: "Muốn ăn chút gì không?"
Minh Hoa Thường chậm rãi gật đầu, Minh Hoa Chương bèn bảo nha hoàn bưng canh thuốc tới, hắn thử nhiệt độ xong thì đưa tới tận tay Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường vừa uống xong thì hắn nhận lấy cái chén không ấy ngay, sau đó thì hắn bỏ mứt trái cây vào lòng bàn tay nàng.
Hạt của mứt trái cây đã được loại bỏ. Minh Hoa Thường đặt thịt quả vào đầu lưỡi, ngay sau đó, một mùi vị ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa, áp chế mùi thuốc nhàn nhạt trong miệng. Minh Hoa Thường không nói câu nào, nhưng nàng lại nhận ra là đã có người suy xét đến mọi phương diện giúp cho nàng. Sự chăm sóc của hắn như mưa thuận gió hòa, hăn để tâm đến mọi mặt, âm thầm mà tự nhiên như thế, không khiến người ta thấy áp lực một chút nào cả, thậm chí là hắn còn chu toàn hơn cả chính Minh Hoa Thường nghĩ.
Sau khi Minh Hoa Thường ăn mứt trái cây, cuối cùng thì nàng cũng đã nói ra câu đầu tiên sau khi tỉnh lại: Muội muốn ăn nữa."
Dường như Minh Hoa Chương nghe thấy nàng lên tiếng thì vầng trán hắn đã thả lỏng hơn rất nhiều, thái độ hắn dịu dàng nhưng không mất đi vẻ kiên định, hắn nói: "Chỉ có thể ăn thêm một miếng nữa thôi. Bây giờ trời đã tối rồi, ăn nhiều sẽ đau răng."
Minh Hoa Thường nhỏ giọng "Vâng" một tiếng. Minh Hoa Chương nhanh chóng đưa mứt trái cây tới, hình như hắn cũng nhận ra sự từ chối của Minh Hoa Thường khi nàng vừa tỉnh lại, nên sau đó hắn không cố gắng đút cho nàng ăn nữa, mà chỉ đặt mứt trái cây vào tay nàng, đến đó là dừng, chu đáo đoan chính, rất có phong độ của một vị quân tử.
Minh Hoa Thường ăn liên tục hai miếng táo ngọt, dường như sức lực trong cơ thể đã quay về lại rất nhiều, trong khi nàng đang thấy bối rối vì đầu ngón tay hơi dinh dính, thì Minh Hoa Chương đã lấy một chiếc khăn ẩm tới, sau đó thì tỉ mỉ lau sạch các ngón tay của nàng.
Hắn lại thả khăn ẩm vào trong chậu nước, dùng động tác nhẹ nhàng nhưng có lực mà vò, vắt khô rồi vắt lên thành chậu. Hắn cầm một tấm vải khô ở bên cạnh lên, tùy ý lau khô phần nước đọng trên tay mình, xong xuôi hết thảy thì hắn kiểm tra nhiệt độ trên trán của Minh Hoa Thường bằng mu bàn tay của mình, sau đó hắn nói rằng: "Vẫn còn hơi nóng, phải đổ thêm chút mồ hôi nữa. Mấy cái chăn này có nặng không? Có cần đổi sang cái khác nhẹ hơn không?"
Minh Hoa Thường lên tiếng, giọng nói của nàng khàn khàn: "Nhị huynh, huynh không cần phải cẩn thận như vậy đâu, muội không sao."
Minh Hoa Chương nhìn dáng vẻ này nàng, hắn không nói gì cả, mà chỉ quay đầu sang nói với nhóm tỳ nữ rằng: "Các ngươi cất những thứ này đi, sau đó lui ra ngoài, ở đây không cần các ngươi hầu hạ nữa."
Đám nha hoàn khẽ đáp "Vâng", dọn dẹp chén chậu xong thì đều lặng lẽ đi ra ngoài. Cửa lại được đóng lại thêm một lần nữa, Minh Hoa Chương vừa kéo chăn mền lên cho Minh Hoa Thường, vừa hững hờ nói: "Chuyện của chúng ta, ta đã thẳng thắn nói với cha rồi."
Lúc mơ thấy ác mộng, thần trí Minh Hoa Thường mơ hồ, khoảnh khắc nhìn thấy hắn thì đã không nhịn được mà sụp đổ rồi oà khóc thật to. Bây giờ thì nàng đã tỉnh táo lại được một chút, đoạn đối thoại trong đêm hôm ấy giữa hai người cũng dần quay về với trí nhớ. Sau đó, nàng lại nhớ đến cái cảnh mình đã ôm Minh Hoa Chương mà khóc lóc, chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi.
Sau này bọn họ chỉ là huynh muội, nàng phải giữ khoảng cách với hắn. Cho nên nàng mới từ chối cho hắn mớm nước, từ chối để cho hắn bầu bạn, cố ý khiến cho quỹ đạo quay về lại, để hai người quay trở về với khoảng cách mà huynh muội bình thường nên có. Trong khi nàng đang lặng lẽ phân rõ giới hạn, quả thật là nàng cũng không ngờ là mình lại nghe thấy Minh Hoa Chương nói ra một câu như vậy.
Điều này có thể coi như là "sấm sét giữa trời quang". Minh Hoa Thường bỗng ngẩng phắt đầu lên, quên luôn cả việc mới nãy nàng đã đưa ra quyết định, đã khuyên bảo mình phải giữ khoảng cách với hắn, nàng hỏi hắn với thái độ "không thể tin vào tai mình được”: "Huynh nói gì cơ?”
Minh Hoa Chương trông vẫn bình tĩnh như thế, hắn thản nhiên đưa tay ra sửa sang lại ống tay áo giúp cho nàng. Như thể là, giờ đây, ống tay áo vô tình nhăn lại của nàng mới là thứ quan trọng nhất trên trần đời này vậy, hắn chậm rãi nói: 'Mặc dù ta nghĩ là muội đã hiểu rõ, nhưng có mấy lời, đích thân ta vẫn phải tự nói cho muội nghe. Thật ra, ta không phải là huynh trưởng của muội, mà ta là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, mấy năm qua ta được Trấn Quốc Công chăm sóc và nuôi dưỡng ở Minh gia. Câu hỏi lần trước của muội, bây giờ ta trả lời, liệu có còn kịp không?”
Minh Hoa Thường hoàn toàn ngây dại rồi, Minh Hoa Chương thấy nàng như vậy thì hắn chỉ cười một tiếng, sau đó hắn đưa tay vuốt mái tóc xù xù của nàng lại rồi nói: "Ta đã làm huynh trưởng của muội mười bảy năm, không biết bản thân mình làm có tốt không. Nếu như cũng tạm được, thì sau này ta có thể dùng thân phận nam lang để ở bên cạnh muội không?”
Minh Hoa Thường vẫn chưa hạ sốt, đôi mắt nàng lóng lánh nước, gò má thì đỏ bừng, nàng ngơ ngác nhìn hắn như thế trông giống như là một chú nai con lạc đường, khiến người ta vừa yêu vừa thương.
Minh Hoa Chương muốn sờ khuôn mặt nàng, cũng đã đưa tay ra rồi, nhưng rồi hắn vẫn nhịn lại được, hắn thu lại bàn tay vừa vuốt tóc Minh Hoa Thường lại, vẫn giữ dáng vẻ giống như là một vị huynh trưởng "khắc kỷ phục lễ", hắn nói: "Muội không cần phải cảm thấy áp lực, ta nói với muội những lời này chỉ là vì ta cảm thấy, việc này nên có một câu trả lời chắc chắn, cho muội, cũng là cho chính ta. Cho dù muội có đáp lại ta hay không, thì cũng sẽ không gây nên ảnh hưởng gì cả, sau này ta vẫn sẽ cố gắng làm hết chức trách của một vị huynh trưởng."
Dưới ánh mắt như thế này, thật lòng là Minh Hoa Thường không biết nên làm như thế nào cả, nàng chỉ rũ mắt xuống và nói rằng: "Huynh và muội đâu có quan hệ gì, đâu có cần chức trách gì nữa."
"Tất nhiên là có." Minh Hoa Chương chân thành nói: "Đây là việc ta nợ các muội."
Minh Hoa Thường như vừa nghe được thần linh tuyên án, mà bản án này nàng đã sớm biết kết quả, thế nên nàng chẳng hề bất ngờ, chỉ còn lại sự trống rỗng và mỏi mệt. Nàng dựa người ra sau, co lại trong gối và nói: "Huynh không hề nợ muội cái gì cả, là muội có lỗi với tỷ ấy. Muội chiếm vị trí ở Công phủ, lại không giỏi văn giỏi võ, còn khiến mọi người mất thời gian và công sức chăm sóc. Nếu năm đó người bị đưa đi là muội thì tốt rồi, chắc chắn tỷ ấy sẽ làm tốt hơn muội nếu tỷ ấy ở đây."
Minh Hoa Chương cầm tay nàng và nắm lại thật chặt, sau đó hắn nói: "Thường Thường, muội rất tốt, muội là độc nhất vô nhị, cho dù có là ai đi chăng nữa, thì người ấy cũng không thể thay thế được muội. Chuyện tỷ muội của muội bị đưa đi, không thể trách muội được, cả chuyện bất trắc đã xảy ra trong vụ án nữa, cũng không thể trách muội. Muội cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ lung tung."
Minh Hoa Thường vẫn cụp mắt, mặt ủ mày chau. Nếu như là hai ngày trước, chắc chắn là nàng sẽ không do dự gì mà đồng ý với Minh Hoa Chương ngay, chắc chắn là nàng sẽ sẵn lòng cùng hắn đối mặt với thân thế của hắn, thù nước hận nhà của hắn, tương lai không rõ của bọn họ, và cả những lời đồn đại vô cùng vô tận ngoài kia. Nhưng mà, giờ đây, Minh Hoa Thường đã sợ rồi.
Cái chết của Chiêu Tài như một đòn giáng nặng nề, đánh mạnh vào một Minh Hoa Thường với cái suy nghĩ ngây thơ, lạc quan mà bồng bột kua. Nàng từng tràn đầy lòng tin mà nói với Quận chúa Vĩnh Thái là phải dũng cảm làm chính mình, nàng từng cảm thấy mình có đủ dũng khí đối mặt với tất thảy mọi thành kiến nơi thế gian này, nhưng bây giờ, nàng phát hiện ra rằng, nàng hoàn toàn không thể làm được.
Còn lâu nàng mới kiên cường, dũng cảm được như trong tưởng tượng của nàng, sự lỗ mãng của nàng chỉ mang lại tai họa cho những người xung quanh mà thôi. Có lẽ, có lẽ là đúng như những gì Minh lão phu nhân nói, gò bó theo khuôn phép mà sống hết đời mới là đúng đắn.
Minh Hoa Chương trông thấy dáng vẻ yếu ớt của Minh Hoa Thường thì đau lòng không thôi. Hắn muốn ôm chặt nàng, nhưng lại sợ, sợ rằng nếu làm vậy thì sẽ chỉ khiến nàng kinh hãi, nên hắn chỉ đành siết chặt các ngón tay, vô cùng hận, hận cái sự bất lực ấy của mình.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, thị vệ đứng ở bên ngoài và nói: "Nhị lang quân, có một đứa bé nói là nó muốn gặp ngài."
Minh Hoa Chương nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng. Gần như hắn đã đoán ra được đứa bé đó là ai, nhưng Minh Hoa Thường đang yếu ớt như vậy, hắn muốn ở lại đây với nàng...
Minh Hoa Thường cũng nhận thấy được sự khó xử của Minh Hoa Chương, nàng bèn chủ động nói: "Nhị huynh, huynh đi làm việc của huynh đi, muội hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lúc."
Dẫu rằng đang trong tình cảnh này, nàng vẫn suy nghĩ cho người khác. Minh Hoa Chương khẽ động đậy đôi môi mỏng, nhưng rồi, cuối cùng, hắn vẫn mím chặt vành môi, dịu dàng đỡ nàng nằm xuống, sau đó nói một cách ấm áp rằng: "Được, ta đi một lát rồi quay lại, muội an tâm nghỉ ngơi đi."
Minh Hoa Chương gọi nha hoàn vào, nhỏ giọng dặn dò khi nào đổi nước, khi nào mớm thuốc, sau đó hắn mới nhẹ tay nhẹ chân rời đi.
Minh Hoa Thường nằm nghiêng người trong rèm che, thất thần nhìn chằm chằm vào cành hoa tỉnh xảo xinh đẹp trên rèm, qua cả một hồi lâu sau, nàng vẫn không hề thấy buồn ngủ.
Tất nhiên là nàng không ngủ được rồi, bắt đầu từ đêm qua, nàng đã ngủ mãi, ngủ đến mức xương cốt cũng đã thấy hơi ê ẩm, hơi đau đau. Minh Hoa Thường trở mình, hỏi mấy nha hoàn: "Thiệu Vương và thế tử Ngụy Vương thế nào rồi?"
Mấy người Tiến Bảo hơi ngẩn ra rồi nhận ra là Minh Hoa Thường đang nói chuyện với mình. Bọn họ nhẹ giọng, thận trọng đáp, như thể là chỉ sợ mình sẽ dọa đến Minh Hoa Thường vậy: "Thiệu Vương điện hạ qua đời rồi, thế tử Ngụy Vương phúc mỏng, cũng không cứu về được."
Minh Hoa Thường đờ đẫn cả một hồi lâu, rồi nàng không nhịn được mà ngồi bật dậy, hỏi: "Vậy còn Quận chúa Vĩnh Thái thì sao?"
Quận chúa Vĩnh Thái bị ép hòa ly với Kỷ Tiễn, tái giá với Võ Diên Cơ, may mà nàng ấy và Võ Diên Cơ chung sống với nhau khá hòa thuận, hai người cũng đã có con, cuộc sống sẽ dần tốt lên. Nhưng, nếu như Võ Diên Cơ chết rồi, vậy thì nàng ấy biết phải làm sao đây?
Hình như mấy người Tiến Bảo đã thở dài, họ lại đáp, dường như giọng nói còn nhẹ hơn cả ban nãy: "Quận chúa Vĩnh Thái sợ hãi nên sinh non, cũng đi theo Thiệu Vương và thế tử Ngụy Vương rồi ạ."
Minh Hoa Thường nghe xong thì thật sự ngây người ra, rồi nàng tự lẩm bẩm: "Sao có thể là như vậy được... Rõ ràng là hai ngày trước, bọn họ đều ổn cả mà.'...
Minh Hoa Chương đi ra ngoại viện, hắn vào trong, vừa ngẩng đầu lên một cái là đã nhìn thấy hai bóng người nhỏ gầy ở sau song cửa sổ, thế là hắn thầm nói hai chữ "quả nhiên" trong lòng.
Khách tới nhà là đứa trẻ chạy vặt vào hôm đó, thằng bé không nuốt lời, quả thật là thằng bé đã dẫn tên ăn mày truyền tin cho Nghiêm Tinh Thành đến đây.
Hai đứa nhỏ ở trong Công phủ, vừa bứt rứt vừa bất an, nhưng lại không nhịn được sự tò mò trong lòng mà nhìn khắp nơi. Bọn chúng nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, khi thấy một vị công tử cao gây khôi ngô tuấn tú đứng trong bóng chiều, chúng đều run lên.
Tiểu ăn mày bỗng như chợt nhìn thấy nhân vật thần tiên, nỗi tự ti mặc cảm dâng trào, đến cả chân tay cũng không biết là nên đặt như thế nào cho phải. Đứa trẻ còn lại nhìn thấy Minh Hoa Chương thì lại hưng phấn hắn lên, thằng bé chạy nhanh qua rồi nói: "Đệ tìm thấy cậu ta rồi!"
Minh Hoa Chương nở nụ cười, hắn đi vào chính đường, giọng nói ấm áp của hắn vang lên: "Đa tạ đệ. Vất vả cho hai đệ rồi, muộn vậy rồi mà vẫn phải đến đây, chắc là mệt cả rồi đúng không? Muốn ăn chút gì không?"
Thằng bé chạy vặt không thể chờ được mà nói ngay: "Đệ muốn ăn đá bào!"
"Được." Minh Hoa Chương ngồi xổm xuống ngay trước mặt bọn bọn chúng, hắn kiên nhẫn hỏi: "Muốn ăn vị gì?"
Thằng bé chạy vặt không hề sợ Minh Hoa Chương, nói đáp lời hắn mà không khách sáo chút nào: "Đệ muốn ăn vị đậu đỏ, muốn một đĩa thật lớn!"
Minh Hoa Chương gật đầu đáp lại, rồi hắn nhìn về phía tiểu ăn mày và hỏi: "Còn đệ thì sao?"
Dung mạo hắn đẹp đẽ nổi bật, khí chất bất phàm, nhưng khi nói chuyện thì lại vô cùng ôn hòa, nhẹ nhàng. Tiểu ăn mày cũng dần dần can đảm hơn, thằng bé nói: "Đệ muốn vị anh đào."
Minh Hoa Chương điềm đạm đồng ý, rồi hắn lại sai người đi đến phòng bếp làm hai phần đá bào, một phần vị đậu đỏ, một phần vị anh đào. Sau đó, hắn mời hai đứa bé này ngồi xuống, lấy thái độ giống như là chiêu đãi khách quý công hầu để đối đãi với chúng, không hề vì bọn chúng nhỏ tuổi, y phục tả tơi mà sinh lòng khinh thường.
Minh Hoa Chương nói: "Phòng bếp phải mất một lúc nữa mới làm xong đá bào, trong khoảng thời gian này, ta có thể nhờ hai đệ nói cho ta hay một chút không? Hôm đó, ai bảo đệ đi báo tin cho Nghiêm Tinh Thành vậy?"
Thằng bé chạy vặt và tiểu ăn mày cảm nhận được sự tôn trọng hiếm có, dù bọn chúng cũng biết rằng chúng và Minh Hoa Chương khác nhau một trời một vực, nhưng chúng lại không hề cảm thấy khó xử một chút nào, cứ kể hết chuyện của ngày hôm đó ra một cách vô cùng tự nhiên.
Minh Hoa Chương nghiêm túc nhìn bọn chúng, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại. Tiểu ăn mày lần đầu ý thức được rằng, hoá ra là cũng có người nghe mình nói, thế nên càng nói thì tiểu ăn mày lại càng vui vẻ, không còn lắp bắp nữa, thằng bé nói: "Người đó mặc áo choàng đen, trên mặt có đeo mặt nạ quỷ màu xanh lá, đệ không nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn ta. Nhưng đệ vẫn nhớ trên tay hắn ta có một nốt ruồi."
Minh Hoa Chương duỗi tay mình ra, bảo tiểu ăn mày chỉ vị trí nốt ruồi, không hề để ý đến bàn tay dơ bẩn của tiểu ăn mày. Tiểu ăn mày nhanh chóng chỉ vào một vị trí, Minh Hoa Chương hơi híp mắt lại, hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Đệ có nhớ là lúc đưa đồ cho đệ, hắn ta đưa tay trái hay đưa tay phải ra hay không?"
Tiểu ăn mày suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Hình như là tay trái."
Lòng Minh Hoa Chương chợt trở nên lạnh lẽo, miệng vết thương ở bụng Chiêu Tài là do người thuận tay trái đâm. Minh Hoa Chương gọi mấy thị vệ vào rồi hỏi thằng bé ăn mày rằng: "Người đó cao cỡ nào, thân hình giống ai nhất?"
Tiểu ăn mày đi vòng quanh mấy thị vệ một vòng, rồi do dự chỉ vào một người trong số đó: "Có hơi giống hắn."
Minh Hoa Chương lại hỏi: "Người đó gầy lắm à?"
Tiểu ăn mày gật đầu: "Phải. Ồ, đúng rồi, đệ nhớ ra rồi, lúc nói chuyện với đệ, hắn ta cứ luôn ho khan."
Minh Hoa Chương lẳng lặng nói cảm ơn, rồi hắn bảo tùy tùng dẫn hai đứa bé tới sương phòng ăn cơm, ngoại trừ đá bào ra thì hắn còn sai người chuẩn bị đồ ăn nóng cho bọn chúng.
Bọn chúng vẫn còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, món chính trong bữa tối phải là thức ăn nóng, nếu thật sự thích đồ ngọt thì đóng gói mang đi là được.
Sau khi hai đứa bé rời đi, Minh Hoa Chương đứng một mình dưới mái hiên, hắn nhìn lên bầu trời, nhìn từ khi bầu trời còn là màu xanh lam cho đến tận khi nó bị từng tầng màu đen nhuộm dần, nhuộm dần, nhuộm thành một màu đen như mực. Qua một lúc lâu sau, hắn nói: "Gọi Nhẫn Đông tới."...
Màn đêm đến, tối nay tuy không có trăng nhưng ánh sao lại trải đầy trời.
Minh Hoa Thường nằm trên giường, nàng xoay người qua, xoay người lại nhiều lần rồi mà vẫn không ngủ được. Sau cùng, nàng chỉ đành chấp nhận, buông tiếng thở dài, khép chăn mâền lại rồi ngồi dậy. Nàng dựa vào bức bình phong, hơi sợ sệt mà nhìn chằm chằm vào bóng tối đã phủ trên mặt đất.
Nàng cho rằng, dù sao thì Lý Trọng Nhuận, Võ Diên Cơ cũng là Hoàng tử long tôn, dù Nữ hoàng có giận hơn thế nữa, thì cũng sẽ không đến mức đánh chết bọn họ thật; nàng cho rằng, hoàng thất có nhiều người như vậy, chắc chắn là sẽ có cách cứu bọn họ.
Nhưng, bọn họ lại bị đánh chết, đánh chết thật sự.
Đường đường là Quận vương, cháu ruột của Nữ hoàng, con trưởng của Thái tử, lại bị đánh chết ngay trước mặt dân chúng ở Đan Phượng Môn, quả thật là không thể nào có thể tưởng tượng ra được.
Đến mức có thể dọa chết một người phụ nữ đang mang thai, chắc hẳn là khi ấy Quận chúa Vĩnh Thái đã phải tuyệt vọng lắm nhỉ? Lúc Minh Hoa Chương biết được những việc này, thì hắn đã khó chịu tới mức nào?
Mà, nàng lại chẳng nói lấy một lời nào để thể hiện sự quan tâm đến hắn, cứ mặc cho hắn ở đây chăm sóc nàng cả ngày. Hắn chủ động tạ lỗi, cố gắng giải quyết vấn đề trước đó, nhưng còn nàng, nàng lại vùi đầu né tránh, hưởng thụ sự dịu dàng của hắn như thể đó là lẽ hiển nhiên.
Nhưng, rõ ràng hắn mới là người bi thương nhất, khó khăn nhất. Nàng mất đi Chiêu Tài, nhưng còn Minh Hoa Chương, hắn mất đi đường huynh, đường tỷ, đường tỷ phu và đứa cháu còn chưa được ra đời. Những thứ mà hắn phải chịu đựng, còn nặng nề hơn Minh Hoa Thường nàng nhiều.
Minh Hoa Thường mất hồn, đột nhiên, bên cửa sổ có một cơn gió mát khẽ thổi tới, rèm che trong phòng nhẹ nhàng lay động,'quấy rầy" đến bóng tối trên mặt đất. Minh Hoa Thường hoàn hồn lại, nàng vô thức ngẩng đầu, lên tiếng: "Nhị huynh?"
Bên ngoài không có âm thanh đáp lại. Lòng Minh Hoa Thường muốn run lên, theo bản năng, tay nàng sờ xuống dưới gối, nhưng lại sờ vào khoảng không.
Cả ngày hôm nay nàng cứ ngơ ngơ ngác ngác như thế, nào có còn nhớ đến việc giấu vũ khí nữa? Minh Hoa Thường lặng lẽ siết chặt bàn tay, cố gắng giữ sự bình tĩnh mà đi xuống giường, cố gắng không hoảng hốt không vội vàng mà đi ra ngoài.
Đối phương có thể đi vào mà thần không biết quỷ không hay, thì nàng có muốn giả ngốc cũng vô dụng thôi, chẳng thà cứ chủ động đối mặt với kẻ ấy. Nếu dựa vào gần cửa sổ một chút, thì ít nhất là, lúc kêu cứu, nàng có thể chạy nhanh hơn một bước.
Minh Hoa Thường vén rèm che lên, khi ngước mắt lên, nàng đã nhìn thấy một người ngoài ý muốn nhưng lại không ngoài ý muốn cho lắm.
Tô Vũ Tễ đứng trong bóng tối ảm đạm mà lẳng lặng nhìn nàng.