Chương 233: Kiếm Môn (2)
Chương 233: Kiếm Môn (2)Chương 233: Kiếm Môn (2)
Nhậm lão phu nhân nhìn cháu gái nằm bên cạnh mình, nàng vẫn giống như lúc nhỏ, làm sai cũng chỉ biết tự gắng gượng chống đỡ, dù có ra sao thì cũng sẽ không nói với người nhà, duy chỉ có khi ở bên cạnh Nhậm lão phu nhân, nàng mới không nhịn được mà khóc nhè... Ấy thế mà, chỉ mới mắt một cái thôi, Nhậm Dao đã lớn thế này rồi, đã trở thành nữ Tướng quân một mình chống đỡ một phương, còn tốt hơn cả điều mà Nhậm lão phu nhân dự đoán. Nhậm lão phu nhân khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu Nhậm Dao, nói: "Dao Nhi, giống như trước kia ta đã nói với con rồi đó, họa có thể thành phúc mà phúc cũng có thể thành họa, chuyện trên đời này đều không thể nói một cách chính xác được. Ta đã sớm cảm thấy gia đình tiên hoàng không có con đường lâu dài, dù sao bây giờ Vi Hậu xử lý con cũng còn tốt hơn là để kẻ thù chính trị của Vi Hậu ra tay.....
Sau khi tin tức cả nhà phủ Bình Nam Hầu bị lưu đày đến ải Kiếm Môn truyền ra, cả Trường An đều kinh ngạc. Giang Lăng hay tun thì muốn đi tìm Nhậm Dao trước, nhưng phủ Bình Nam Hầu đã bị triều đình niêm phong, đóng cửa từ chối tiếp khách. Hắn không gặp Nhậm Dao được, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Giang Lăng vừa về nhà là đi tìm Giang An Hầu ngay, muốn để phụ thân ra mặt bảo vệ cho Nhậm Dao. Nhưng Giang An Hầu chưa nghe hắn nói hết thì đã thiếu kiên nhẫn xua tay, nói: "Ý chỉ lưu đày là do Thái hậu hạ, không biết nàng ta đã làm gì mà lại đắc tội với Thái hậu, ta có thể có cách gì được đây?"
Giang Lăng vội la lên: "Cách đều là do con người ta nghĩ ra. Phụ thân, con người nàng ấy không có đầu óc lại cố chấp, không thể nào làm ra chuyện đại gian đại ác được. Ngài đi tìm Thái Bình Công chúa nghĩ cách đi, không thể để cả nhà bọn họ đi đến ải Kiếm Môn được đâu."
Sắc mặt Giang An Hầu vẫn thản nhiên, nói: "Thái Bình điện hạ càng không thể nhúng tay vào. Nhậm Dao từng là thân tín của Thái hậu, dù lý do hai người họ tan rã có là gì đi chăng nữa, thì với Công chúa và Tương Vương mà nói, việc Vi đảng thiếu đi một người là chuyện tốt. Mấy năm qua phủ Công chúa có phần bị nghỉ ky, điện hạ giấu tài, trốn tránh khiêm nhường khắp nơi, không dễ gì mới bảo toàn được tính mạng mà sống đến bây giờ, sao phải vì một người không liên quan mà làm tổn hại vây cánh?"
"Người không liên quan?" Giang Lăng nhìn Giang An Hầu, không thể nào tin được: "Ngài không thể nào không biết quan hệ của con và nàng ấy được, theo ngài, nữ tử con thích là người không liên quan à?”
Giang An Hầu khựng lại một chút rồi nói: "Nàng ta xuất đầu lộ diện, có dính líu với Vi đảng, không phải là người thích hợp. Dù nhà bọn họ không xảy ra chuyện này, thì ta cũng không thể nào tác thành cho hai đứa các con được. Đợi chuyện này qua đi, con và cháu gái của mẫu thân con gặp mặt rồi kết hôn luôn đi. Con cũng kiềm chế lại một chút, đừng có mà ngày ngày cà lơ phất phơ làm việc không đàng hoàng nữa, sớm ngày thay Giang gia nối dõi tông đường mới là chuyện đứng đắn."
Giang Lăng im lặng một lúc rồi chợt nói: "Cha, có phải là, dù con có làm gì, cha cũng nghĩ chắc chắn là con làm không tốt, có làm thế nào cũng không bằng Nhị đệ, có đúng không?"
Giang An Hầu hơi nhíu mày lại, thiếu kiên nhẫn: "Con nói bậy bạ gì vậy? Nhị đệ con thông minh tiến bộ, cung kính giữ lễ với con, con làm huynh trưởng mà lại nói đệ đệ con như vậy hả?"
"Con biết Nhị đệ thông minh, hiếu thuận, học giỏi, cha thích nó hơn, không có gì là đáng trách cả." Giang Lăng nhìn thẳng vào Giang An Hầu, rồi nói: "Con cũng biết, kế mẫu sợ con gây bất lợi cho Nhị đệ nên cố ý không mời phu tử cho con, chỉ bảo người ta đưa con đi chơi bời. Ban đầu con cảm thấy cuộc sống thế này không có gì là không tốt cả, dù sao thì Giang gia cũng gia đại nghiệp đại, không cần con phải phấn đấu, con đã làm theo ý của mọi người, làm một thiếu gia chơi bời lêu lổng. Nhưng bây giờ, con không muốn sống một cách hoang đường tiếp nữa."
Giang An Hầu nghe thấy hắn nói thê tử mình như vậy thì dựng thẳng lông mày, đang chuẩn bị nổi nóng thì Giang Lăng đã vén áo choàng lên mà quỳ xuống: "Nhi tử bất hiếu, biết không thể vì tình riêng của bản thân mà kéo gia tộc xuống nước, nhưng nhi tử cũng không làm được việc khoanh tay đứng nhìn người mình yêu đi đến biên quan chịu khổ. Sau này, nhi tử không thể ở bên cạnh phụ thân tận hiếu, mong phụ thân giữ gìn sức khỏe, nếu trong vòng năm năm con chưa về, xin phụ thân hãy truyền vị trí Thế tử cho Nhị đệ, sau này để Nhị đệ kế thừa gia nghiệp đi."
Nói xong, Giang Lăng dập đầu thật mạnh, bái lạy ba bái. Giang An Hầu kinh ngạc bởi hành động của Giang Lăng, ông nhíu chặt mày, tức giận: "Cái đồ khốn kiếp nhà ngươi, rốt cuộc ngươi có biết là ngươi đang làm gì không?"
Giang Lăng đứng dậy, lòng vô cùng sáng tỏ. Hắn nói: "Con biết, chưa có lần nào con hiểu rõ mình muốn làm gì giống như bây giờ."
Thật ra hắn luôn cực kỳ hâm mộ Lý Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên, Nhậm Dao, mục tiêu của bọn họ luôn rõ ràng như thế, khả năng hành động cũng luôn mạnh mẽ như vậy, đến cả Minh Hoa Thường cũng biết nàng muốn gì, nhưng còn hắn thì không. Hai mươi năm trước đó, hắn nghe theo sự sắp xếp của phụ thân, vẫn luôn làm nhi tử của Giang An Hầu, nhưng bây giờ, đây lần đầu tiên trong đời hắn có việc mà hắn muốn làm, hắn muốn làm Giang Lăng một lần.
Giang Lăng biết chắc chắn là phụ thân mình sẽ giận dữ, cũng biết sau khi hắn đi, chắc chắn là kế mẫu sẽ lại "thêm mắm dặm muối", nhưng lần này, hắn sẽ không nghe lời phụ thân nữa.
Sau cùng Giang Lăng bái lạy thật sâu rồi quay đầu nhanh chân rời đi, không hề chùn bước mà đuổi theo Nhậm Dao.
Hắn đến đây, Đại tướng quân của hắn, tiểu Hầu gia của hắn. ...
Đầu tháng Hai, cây liễu ở Trường An vừa mới nảy mầm xanh, cả nhà Bình Nam Hầu rời kinh. Ban đầu Nhậm Dao vì giữ vững tước vị mà thức khuya dậy sớm, sợ mình chỉ cần làm không tốt một chút thôi là sẽ bị người trong tộc chỉ trỏ, bây giờ thì hay rồi, những người khác của Nhậm gia xa lánh Nhậm Dao thật xa, không nhìn chằm chằm vào "miếng bánh" Bình Nam Hầu này nữa, vì họ chỉ sợ là mình sẽ bị liên lụy.
Lúc ở Vũ Lâm quân, Nhậm Dao chú ý cẩn thận, mặc dù lúc gặp khó khăn không có ai ra tay giúp đỡ, nhưng cũng không có ai giẫm lên nàng. Cũng có thể coi như là nàng và tổ mẫu đã bình ổn rời khỏi Trường An, nhưng sau khi ra khỏi thành lại có một "miếng cao da chớ”, có làm thế nào thì cũng không thể tháo ra được.
Buổi trưa nghỉ ngơi lấy lại sức, Nhậm Dao sợ Nhậm lão phu nhân ngồi không thoải mái, cẩn thận đỡ Nhậm lão phu nhân đi qua đi lại: "Tổ mẫu, người muốn uống nước không?"
Nhậm lão phu nhân lắc đầu, bà nhìn ra sau, hỏi: "Người đó vẫn còn đi theo à?"
Nhậm Dao hơi xấu hổ, ra vẻ không thèm để ý mà nói: "Hắn muốn đi Ích Châu dạo chơi, trùng hợp đi cùng đường với chúng ta. Ngày mai hắn sẽ đi, tổ mẫu đừng để ý tới hắn."
Nhậm lão phu nhân liếc mắt nhìn Nhậm Dao, không lên tiếng. Nhậm lão phu nhân đi dạo một vòng rồi ngồi xuống tảng đá, Nhậm Dao vội vàng lấy lương khô đã được chuẩn bị ra rồi bày cơm. Nhậm lão phu nhân gõ đầu gối, lặng lẽ nói: "Phơi nắng cả buổi sáng rồi, gọi tiểu lang quân đó đến cùng ăn cơm đi."
Nhậm Dao ngẩn ra: "Tổ mẫu..."
"Cho dù lý do hắn xuất hiện ở đây với lý do gì, đã nhìn thấy rồi thì không thể không chu toàn lễ nghĩa được. Gọi hắn tới đây đi, đường đi Kiếm Nam nguy hiểm, thêm một người là thêm một phần an toàn."
Nhậm Dao mím môi, nhìn đường núi với tuyết đọng đã hơi tan ra, cuối cùng không nói gì nữa. Không bao lâu sau, Giang Lăng đi qua. Hắn không còn ăn mặc như người nhàn rỗi phú quý giống trước kia, mà là đổi sang bộ trang phục khiêm tốn, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn vui vẻ như trước kia thôi. Hắn thấy Nhậm lão phu nhân vững như Thái Sơn thì hơi hồi hộp, lễ phép vấn an: "Lão phu nhân Bình Nam Hầu an hảo, ta là Giang Lăng."
Nhậm lão phu nhân nhàn nhạt gật đầu: "Hóa ra là thế tử Giang An Hầu. Giang công tử cũng đi đường này à?"
Giang Lăng cười hì hì, vò đầu nói: "Lão phu nhân gọi ta là Giang Lăng là được rồi, ta cãi nhau trở mặt với người nhà rồi, bây giờ không được xem là thế tử nữa."
Ban đầu Nhậm Dao không có biểu cảm gì, nghe đến đây thì nàng nheo mắt lại, không thể tin được mà nhìn Giang Lăng: "Ngươi nói gì cơ?"
Giang Lăng vẫn mang dáng vẻ tùy ý đó, nói: "Làm thế tử bó tay bó chân, quả thật vô vị, nên ta đã từ biệt phụ thân, ra ngoài du sơn ngoạn thủy. Về phần phụ thân ta, rốt cuộc là ông ấy sẽ truyền tước vị cho ta hay cho Nhị đệ, thì ta cũng lười quan tâm, cứ chơi cho đã mấy năm đã rồi hãng nói sau."
Nhậm Dao nghe thấy Giang Lăng chắp tay nhường vị trí thế tử cho người khác như thế, mắt trợn to lên, gần như là chỉ muốn gõ đầu hắn trong vô thức mà thôi: "Đầu óc ngươi đang nghĩ gì vậy? Ngươi điên rồi à?"
Nhậm lão phu nhân ho một tiếng, bấy giờ Nhậm Dao ý thức được rằng mình vẫn còn đang ở trước mặt tổ mẫu, thế là nàng vội vàng thu bàn tay đã nâng lên một nửa. Nhậm lão phu nhân thản nhiên nói: "Theo lý thì đây là chuyện của phủ Giang An Hầu, lão thân không quan tâm, nhưng lão thân vẫn phải nhắc nhở Giang công tử một câu, tước vị không phải là chuyện nhỏ, đường Thục khó đi, càng không phải là chuyện vui vẻ gì. Mong Giang công tử nghĩ thông suốt rồi hãng nói."
"Ta nghĩ thông suốt rồi." Giang Lăng vẫn mang vẻ cười đùa tí tửng, nhưng đôi mắt lại đen láy, chân thành nói: "Ta đã nghĩ thông suốt đến không thể thông suốt hơn nữa. Ta đi Kiếm Nam là việc nghiêm túc, nhưng người sống trên đời, tận hưởng lạc thú trước mắt, đường Thục dù khó đi, cứ đi như đang du sơn ngoạn thủy thì cũng sẽ tới thôi."
Nhậm lão phu nhân bình tĩnh quan sát Giang Lăng, bà có thể nhìn ra được là hắn lớn lên trong phú quý, từ trong ra ngoài đều lộ ra sự ngây thơ lạc quan của công tử phú quý, nhưng con người hắn lại rất nhân thành, đôi mắt trong trẻo thấy đáy giống như cún con, không giấu được tâm tư gì cả. Cuối cùng thì Nhậm lão phu nhân cũng không nói thêm nữa, chỉ nói: "Đường cũng không phải do nhà chúng ta mở, nếu Giang công tử muốn đi Kiếm Nam, vậy thì cứ tùy ý đi."
Giang Lăng chớp mắt, không biết có thể xem đây là tình huống gì, vô thức nhìn Nhậm Dao xin giúp đỡ. Nhậm Dao lạnh mặt, nói: "Ăn cơm trước đã."
"ồ." Giang Lăng cái hiểu cái không gật đầu, nhưng hắn suy nghĩ lại, không từ chối chính là đồng ý, thoáng chốc, hắn lại trở nên vui vẻ, xung phong nhận việc: "Bên đó có suối nước, mọi người đưa bình nước cho ta đi, ta đi lấy nước!"
Ban đầu Nhậm lão phu nhân cảm thấy, đây chỉ là hứng thú nhất thời của kiểu công tử được nuông chiều lớn lên này thôi, đi theo chừng hai ngày, hết hào hứng rồi thì tất nhiên là sẽ đi về. Sao lại có người có thể bỏ qua cuộc sống của thế tử Trường An, chạy tới biên quan chịu tội kia chứ? Nhưng mà Giang Lăng luôn đi theo từ đầu đến cuối, chưa từng kêu rên tiếng nào, mỗi ngày đều vui vẻ, ven đường có bông hoa nở thôi mà hắn cũng có thể ồn ào cả một hồi lâu.
Thời gian dần trôi qua, Nhậm lão phu nhân cũng đã quen với việc có Giang Lăng trong đoàn. Bóng cây dần dày đặc, trời ngày càng nóng ẩm, cuối cùng cũng đã đến ải Kiếm Môn.
Ải Kiếm Môn tiếp giáp biên cương, quanh năm chuẩn bị chiến đấu, đương nhiên điều kiện cuộc sống vô cùng gian khổ. Nhậm Dao ở Trường An là Tướng quân Vũ Lâm quân oai phong lẫm liệt, nhưng ở đây chỉ là một tiểu Giáo úy không thể bình thường hơn, tất cả mọi việc đều phải tự thân làm.
Kho bọn họ đến, thậm chí là nhà ở còn bị mưa dột. Nhậm Dao đã lớn đến thế này rồi, mặc dù luyện võ vất vả, nhưng thật ra, trong cuộc sống, nàng chưa từng chịu khổ chứ đừng nói đến việc ở trong nhà tranh kiểu này. Chắc chắn Giang Lăng lại càng chưa từng ở, nhưng hắn biểu hiện sự thích ứng tốt hơn Nhậm Dao. Hắn ở trong một căn nhà sát vách Nhậm Dao, ngày đầu tiên vừa tới là đã xung phong nhận việc giúp bọn họ sửa nóc nhà, mặc dù suýt chút nữa là giãm sập nóc nhà của bọn họ. Ngày thứ hai cùng nhau đến đây, hắn lại vui vẻ đi tìm đồ sửa tường, như thể trước mặt chỉ là một trò chơi quy mô lớn, không có gì đáng để chán nản cả.
Ban ngày Nhậm Dao đi đến ải Kiếm Môn tuần tra, buổi tối về thì quét dọn sân, sửa nhà, xuống bếp nấu cơm. Giang Lăng không nằm trong danh sách binh sĩ nhưng cũng mặt dày đi theo đám bọn họ để tuần tra cùng, cả ngày bôn ba trên đường núi Kiếm Các hiểm trở nhưng không một lời oán than.
Hai người họ cùng nhau leo núi, cùng nhau luyện thương, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau ngắm trăng trên vách núi, tưởng như cuộc sống đã quay trở lại ngày tháng ở núi Chung Nam, mỗi ngày chỉ cần làm cho tốt chuyện trước mắt, chỉ cần nỗ lực thì nhất định là sẽ có thu hoạch, tuy mệt mỏi nhưng lại phong phú.
Vài tháng trôi qua, đến cả Nhậm lão phu nhân cũng đã thay đổi cái nhìn vê Giang Lăng rồi. Một hôm sập tối nọ, Nhậm Dao đi tuần đêm quay về, lúc đang trải giường chiếu cho Nhậm lão phu nhân, Nhậm lão phu nhân nhìn sương mặt nàng đã rám đen rất nhiều nhưng cũng trở nên kiên nghị hơn, chợt nói: "Ban đầu ta cảm thấy, dù sao Giang Lăng cũng là công tử Giang An Hầu, quyền thế quá thì không hợp. Nhưng, đã quan sát lâu như vậy rồi, ta thấy nó là đứa trẻ tốt."
Nhậm Dao ngẩn ra, cúi đầu sửa lại góc chăn: "Tổ mẫu, người nói chuyện này làm gì?"
Nhậm lão phu nhân thản nhiên nói: "Ta đã sống nhiều năm như vậy rồi, ánh mắt nhìn người vẫn phải có, thằng bé đó thích con, nếu không thì cũng sẽ không đi theo từ Trường An đến ải Kiếm Môn. Ngàn vàng thì dễ kiếm, chân tình lại khó cầu, con cũng không nhỏ tuổi nữa, hiếm khi gặp được người con thích, chuyện chung thân đại sự, nên định ra thì định đi."
Nhậm Dao không biết sao tổ mẫu lại nói đến chuyện này, lúng túng nói: "Đâu có, con với hắn chỉ là bằng hữu thôi, người nói gì vậy?"
Nhậm lão phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: "Ta già hồ đồ rồi, là bằng hữu hay là thích mà không phân biệt ra được nữa à? Chắc chắn là nó thích con, con cũng không phải là không có chút cảm giác nào với nó, nếu không, với tính tình đó của con, con có thể kiên nhẫn dạy người ta thương pháp của Nhậm gia không? Cuộc đời có thể gặp được một người con thích, vừa hay người ta cũng thích con đã là vận may vạn dặm không có một rồi, con phải trân trọng. Mặc dù thằng bé đó không có đầu óc nhưng lại thật lòng yêu con, dù người nhà nó có nói thế nào, nó cũng vẫn sẵn lòng móc tim ra đối xử tốt với con, vậy là đủ rồi. Nhân lúc bây giờ ta vẫn còn làm chủ được, hôm nào đó sẽ định ra hôn sự của các con nhé."
Nhậm Dao vô thức siết chặt góc chăn, một lúc lâu trôi qua, thật ra giường chiếu cũng không hề trở nên chỉnh tê hơn chút nào. Trước kia nàng một lòng chứng minh mình không thể kém hơn nam nhân, vì thế, nàng không cho phép trên người mình xuất hiện bất cứ thứ gì của nữ tử, bao gồm cả tình cảm. Nhưng đã đến ải Kiếm Môn lâu như vậy rồi, nàng đã đi qua núi sâu, nhìn thấy sống chết, tận mắt chứng kiến sự khó khăn vất vả của tướng sĩ trấn thủ biên cương. Đã nhìn thấy cuộc sống chân chính, nàng mới biết việc nàng sinh ra ở Hầu môn là việc may mắn đến nhường nào. Thân làm nữ nhỉ thì sao chứ? Ăn bữa nay lo bữa mai thì sao chứ? Chỉ cần mặt trời vẫn mọc thì không có gì là không vượt qua được. Cuối cùng Nhậm Dao cũng thừa nhận rằng, nàng trước kia tuy giỏi võ nghệ nhưng trong lòng lại là sự hèn yếu, cho nên mới cố gắng bài xích những thứ mà nàng cảm thấy là "biểu tượng của sự yếu đuối". Đợi nội tâm nàng trở nên mạnh mẽ tự tin hơn thì sẽ phát hiện ra rằng, việc yêu thích trang phục xinh đẹp và kiên cường dũng cảm chưa bao giờ mâu thuẫn với nhau cả.
Nàng sinh ra là nữ tử, lại sinh ra trong nhà tướng, cho nên mới trở thành Nhậm Dao của ngày hôm nay. Nàng vốn dĩ không cần bài xích phần thuộc về nữ nhân trên người nàng.
Cuối cùng, Nhậm Dao cười lên, khẽ nói: "Được ạ."
Tác giả nói:
Nhậm lão phu nhân: Mặc dù thằng bé đó không có đầu óc nhưng lại thật lòng yêu con.
Giang Lăng: Tự nhiên ta không phân biệt được đây có phải là lời khen dành cho ta hay không...