Sống Chung Nhưng Không Chung Giường

Chương 10.2

Nhưng đêm đó, sự triền miên lại càng dữ dội và kịch liệt hơn. Giống như muốn dùng thân để thể truyền đạt tất cả những nghi ngờ không thể nói nên lời tới đối phương. Hắn muốn bắt nạt cô đến nỗi toàn thân cô không còn sức lực, đôi mắt cũng không mở ra được, lúc ấy mới bằng lòng để cô ngủ yên.

Đêm khuya tĩnh lặng, cô nằm trên lồng ngực rộng lớn của hắn, cánh tay nhỏ mềm mại đặt ở trên trái tim hắn. Mặc dù cô đã nửa ngủ nửa tỉnh nhưng vẫn còn lẩm bẩm nói: "Em có việc, muốn bàn bạc với anh --"

Cả người Mạch Vĩ Triết đột nhiên cứng đờ, không nói câu nào.

"Gần đây em nghĩ...... Ưm......"

Đôi môi cô đã bị chặn lại. Có người đột nhiên phát động một cuộc tấn công, nuốt hết lời cô muốn nói.

Lê Vĩnh Huyên thở dài một tiếng trong lòng. Sao cô lại gả cho một lão công vô lại như vậy? Mỗi lần ý thức được cô muốn mở miệng nói chuyện, hắn ngay lập tức né tránh, quả thực còn nhạy bén hơn cả động vật hoang dã!

Vì thế kết quả chính là như vậy, cô vừa tìm cơ hội thử mở miệng, một lần nữa lại bị đột kích bất ngờ--

Huyết khí mạnh mẽ, thật sự không phải nói chơi.

Nhưng những rắc rối của cô cũng không hề biến mất.

Cô dự định tìm một công việc trong môi giới thể thao, và cô buộc phải thu thập tất cả các thông tin, chọn một số công ty thể thao để gửi lý lịch của mình. Cô cũng có vài cuộc phỏng vấn, tất cả dường như rất có triển vọng, nhưng kết quả đều giống nhau -- cô bị từ chối.

Nguyên nhân: sau khi kiên trì trải qua những cuộc phỏng vấn, cô cũng điều tra ra và biết được, tập doàn Danh Dương mà lúc trước cô từng làm việc đã giở trò quỷ.

Danh Dương là công ty cũ của cô, không những không cho cô thư giới thiệu mà còn gửi ý kiến tới những công ty khác, cố ý nói cô không phải là người chuyên nghiệp, thích yêu đương trong văn phòng, cuộc sống riêng tư lộn xộn. Ai sẽ thuê một nhà phân tích như vậy?

Lê Vĩnh Huyên vô cùng bực bội, cô có ý định liên lạc với người quản lý nhân sự trước kia, nhưng hoàn toàn không thể được. Tập đoàn Danh Dương giống như đang quyết tâm muốn hủy diệt cô.

Sau đó, Lương Văn Hà đã tìm tới cửa.

Nghiêm khắc mà nói, anh ta đã tới tìm cô rất nhiều lần, có một lần còn lái xe xông thẳng vào Mạch gia. Nếu như không phải Lê Vĩnh Huyên vừa lúc đi phỏng vấn về, vừa vặn gặp được, nói không chừng anh ta đã quấy nhiễu ông nội!

Anh ta khăng khăng muốn nói chuyện, nếu không sẽ không chịu đi; Cô lại khăng khăng rằng giữa bọn họ không có gì để nói. Cho đến khi Lương Văn Hà nói với cô về vấn đề tài trợ. Hơn nữa, anh ta đồng ý sẽ giải quyết thủ đoạn không hợp lý của tập đoàn Danh Dương...... lúc này cô mới đồng ý gặp hắn tại văn phòng trụ sở chính.

Tuy nhiên, khi cô vừa bước vào văn phòng trên tầng ba của trụ sở chính --

"Anh đã ly hôn." Vừa thấy mặt, Lương Văn Hà đã lập tức nói thẳng vào vấn đề, một đôi mắt như đang phóng điện vô cùng chân thành nhìn Lê Vĩnh Huyên, "Anh biết em đã làm việc rất chăm chỉ, anh cũng xem những email và báo cáo em để lại cho anh, lúc ấy anh mới nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì. Vĩnh Huyên, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?"

Lê Vĩnh Huyên nhìn anh, đặc điểm khuôn mặt đều rất quen thuộc, thái độ thành khẩn của anh cũng rất cảm động lòng người. Anh rất phong độ nhẹ nhàng trong bộ đồ Tây đắt tiền. Nhưng, khi anh đứng ở trước mặt cô, cô chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô lập tức lắc đầu, "Tổng giám đốc Lương, tôi không phải tới đây để nói về vấn đề này. Tôi chỉ muốn nói về việc tài trợ cho trung tâm đào tạo, cũng như Danh Dương muốn ngăn cản tôi tìm công việc mới --"

Không ngờ Lương Văn Hà đã ngắt lời cô, "Anh và vợ đã chia tay, điều này có nghĩa là anh cũng sẽ bị đuổi ra khỏi tập đoàn Danh Dương. Sau này có khả năng anh không còn là tổng giám đốc ở đây nữa. Nhưng với em, anh không hề hối hận. Anh thật sự rất nghiêm túc."

Lê Vĩnh Huyên mở to hai mắt, đây gọi là gì vậy? Chẳng phải là ông nói gà bà nói vịt hay sao?

Cô giơ tay lên, hào phóng cho hắn ta xem chiếc nhẫn cưới ở trên ngón áp út, "Nhưng, em đã kết hôn."

"Kết hôn cũng có thể ly hôn, ai mà không có quá khứ? Hơn nữa anh đã điều tra, em căn bản vẫn chưa đăng ký kết hôn." Lê Vĩnh Huyên có chút mệt mỏi cười cười.

"Mạch Vĩ Triết có thể cho em cái gì? Em cần một người trưởng thành, có thể chăm sóc em. Bản thân anh ta vẫn còn quá trẻ, tự chăm sóc mình còn không nổi. Chỉ vì một chút xúc động, nếu em ở bên anh ta sẽ không hạnh phúc."

Đột nhiên, những lời hắn ta nói giống như một mũi tên, bắn thủng vào trái tim tự nhận là rất kiên định của cô, lén đâm trúng vào nỗi sợ hãi nhất mà cô không muốn thừa nhận.

Thật sự chỉ vì cô quá xúc động hay sao? Mặc dù bọn họ ở bên nhau ngọt ngào như vậy, nhưng khi bọn họ xa nhau thì lập tức lo lắng hoảng hốt, lo được lo mất; nhưng lại không thể ngồi xuống và nói chuyện cởi mở như hai người đã lớn --

Trái tim Lê Vĩnh Huyên khẽ run lên, nhưng vẫn không hề thể hiện ra ngoài. Cô bình tĩnh nói: "Xem ra ngài Lương không muốn nói chuyện công việc với tôi. Nếu vậy thì xin lỗi, chúng ta không có gì để nói thêm nữa."

Cô không thể nói chuyện với Mạch Vĩ Triết, không có nghĩa là cô thể nói chuyện với người đàn ông khác. Cô không chút do dự phất tay áo bỏ đi.

Lương Văn Hà đi theo cô xuống cầu thang, đi đến bãi đỗ xe bên ngoài trụ sở. Hai tay đút ở trong túi quần một cách nhàn nhã, giọng điệu nhẹ nhàng nói với cô: "Trước kia anh thật ngốc, anh biết; Nhưng, bây giờ anh biết bản thân mình muốn điều gì nhất. Anh cũng có thể đảm bảo chắc chắn cho em một cuộc sống thoải mái nhất. Em là một nhà phân tích ưu tú, anh tin tưởng em có thể loại trừ nhân tố tình cảm, phân tích được đâu là lựa chọn tốt nhất đối với mình."

"Bởi vì em là một nhà phân tích, cho nên em mới biết được, có một số thứ không thể phân tích." Cô nở một nụ cười xinh đẹp với hắn ta, "Lương tổng, để tôi nhắc lại một lần nữa cho ngài tỉnh lại, cả hai chúng ta đều đã kết hôn, đây không phải là vấn đề thích hợp để thảo luận. Tạm biệt."

Thấy cô thật sự quết tâm rời đi, Lương Văn Hà không thể tin được bản thân mình lại bị cự tuyệt lần nữa. Dưới tình thế cấp bách, hắn ta nắm lấy cổ tay cô.

"Lần trước sau khi em từ chối anh, em đã phải nghỉ việc; Lần này nếu em lại từ chối anh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng tới người nào, em không lo lắng hay sao?" Anh ta đè thấp giọng nói, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.

Hắn ta lại muốn làm điều này một lần nữa sao? Lê Vĩnh Huyên dùng sức hất tay hắn ta ra, quay đầu lại, không thể tin, nói: "Lần trước chính phu nhân ngài tự mình tới đuổi tôi đi --"

Trước khi cô có thể kết thúc, đột nhiên vang lên tiếng người quát to!

"Anh muốn làm gì vậy?"
Bình Luận (0)
Comment