Mười hai giờ đêm.
- Đi thôi, đi ngủ đi, lại tiếp tục như vậy, thân thể của cô sẽ chịu không nổi đấy!
Tần Thiên nhìn Tống Thiến quỳ gối trước mặt linh cữu cha cô mà khuyên nhủ, từ bắt đầu xế chiều, Tống Thiến vẫn quỳ gối trước mặt quan tài Tống Chấn Đông, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tiều tụy, nhìn giống hệt người chết, không hề có sinh cơ.
- Tần Thiên, anh có thể ôm tôi một cái không!
Tống Thiến quay đầu nhìn Tần Thiên nói.
Tần Thiên do dự một chút, sau đó vươn tay, ôm Tống Thiến vào trong ngực, Tống Thiến cũng lấy hai tay ôm thật chặc Tần Thiên, nhẹ nhàng khóc lên, nhưng lại không có nước mắt chảy xuống, bởi vì nước mắt của cô đều chảy khô.
- Tốt rồi, đừng khóc nữa, tôi ôm cô đi lên ngủ!
Tần Thiên nhìn Tống Thiến nói, thò tay bế cô nàng lên, đi lên trên lầu.
Còn đi chưa được mấy bước, Tần Thiên liền ngừng lại, nhìn lại hướng bên ngoài, bởi vì hắn cảm thấy, có tu luyện giả tới nơi này rồi, đang tới gần rất nhanh, cùng lúc đó, một tiếng tiêu kỳ quái bắt đầu vang lên, tiết tấu rất là kỳ lạ, giống hệt đang thúc giục người.
Tần Thiên lập tức bế Tống Thiến trở lại bên trong phòng của cô rất nhanh, đặt cô ở trên giường.
- Cô đi ngủ trước, tôi ra ngoài nhìn một chút!
Tần Thiên nói xong liền chuyển thân ra ngoài, khóa kỹ cửa lại.
Vừa đi ra bên ngoài, Tần Thiên phát hiện trên mặt đất không biết lúc nào xuất hiện vô số độc trùng, đủ loại, độc xà, con rết, con cóc, bò cạp... Vân... Vân các loại, đầy đất đều có, rậm rạp chằng chịt bò đến biệt thự, mấy bảo an trực ban toàn bộ té trên mặt đất, sinh mệnh đang nguy kịch.
- Móa, chuyện gì xảy ra, làm sao có nhiều độc trùng như vậy!
Trong nội tâm Tần Thiên thầm nghĩ.
Vào lúc này, hắn phát hiện tu luyện giả kia đã cách hắn bất quá 100m rồi, tiếng tiêu cũng càng ngày càng gần, không lâu sau, đã chứng kiến một người toàn thân mặc y phục màu đen xuất hiện ở trước mặt của hắn, cầm trong tay một cây sáo bằng xương trắng.
- Ngươi là ai, Tống Chấn Hoa bảo ngươi đến sao!
Tần Thiên nhìn người kia lạnh lùng nói, khẽ vươn tay, trực tiếp giết chết rất nhiều độc trùng đang bò tới.
- Quả nhiên, ngươi cũng là tu luyện giả!
Đối phương cũng không trả lời Tần Thiên mà nhìn Tần Thiên, thao lấy cuống họng khàn khàn, lầm bầm lầu bầu nói một câu, đồng thời để cho những độc trùng tiến công đều ngừng lại.
Tần Thiên đánh giá người này một chút, thực lực của hắn kỳ thật không cao, bất quá chỉ là ba sao sơ giai mà thôi, rất yếu, nhưng trên người lại tản mát ra một cổ linh hồn chi lực cường đại, không chút nào thấp hơn hắn.
- Đây là người nào, tu vi không cao, linh hồn chi lực lại đạt đến cảnh giới giống mình, quá nghịch thiên, chuyên tu linh hồn sao!
Trong nội tâm Tần Thiên thầm nghĩ.
- Thực lực của ngươi không tệ, đáng tiếc ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi đi chết!
Người áo đen lộ ra vẻ cực kỳ tự tin, tiếp tục thổi cây sáo bạch cốt trong tay mình, phát ra một loại âm thanh khó nghe như vừa rồi.
Trong chớp mắt, tất cả độc vật trên mặt đất toàn bộ công kích đến Tần Thiên bên này.
- XÍU... UU!!
Tần Thiên trực tiếp vung tay lên, trong chớp mắt phóng xuất ra một cái kết giới, bao phủ địa phương chiến đấu, miễn làm biệt thự bên cạnh bị phá hủy.
Sau khi làm tốt hết thảy về sau, Tần Thiên lập tức lấy nội đan cửu nhãn bích thiềm trong tay mình ra bắt đầu thúc dục,
Chỉ một thoáng, sương mù đầy trời màu xanh lá bay ra, lấp đầy toàn bộ không gian, những độc trùng kia vừa gặp phải sương mù màu xanh lá, nhao nhao chạy trốn ra đằng sau, qua chỗ người áo đen bên kia mà đi, có chút trực tiếp chết rồi.
- Không tốt, ngươi rõ ràng có được nội đan của cửu nhãn bích thiềm!
Hắc y nhân kinh hô lên, không nghĩ tới trong tay Tần Thiên rõ ràng có nội đan yêu thú khắc chế bách độc, cái này phiền toái.
- Hừ! Như thế nào, không thể sao!
Tần Thiên cười lạnh nói, tiếp tục thúc dục nội đan cửu nhãn bích thiềm trong tay, tản mát ra càng nhiều sương mù màu xanh lá.
- XÍU... UU!!
Người áo đen nhìn Tần Thiên làm vậy, lập tức thu toàn bộ độc vật mình phóng xuất ra vào một cái bình ngọc cao hơn hai mươi centimet, bởi vì những độc vật bị nội đan cửu nhãn bích thiềm đả kích, đã sắp mất kiểm soát, không thu lại, người áo đen sẽ bị cắn trả.
- Ngươi đi chết đi!
Tần Thiên trực tiếp thu hồi nội đan cửu nhãn bích thiềm, chiến kiếm trong tay hiển hiện, trực tiếp hướng đến người áo đen chém giết tới, cả người giống hệt một đạo thiểm điện, trong nháy mắt vọt tới trước mặt người áo đen, chuẩn bị một đao chém xuống dưới.
Vừa lúc đó, người áo đen đột nhiên bộc phát ra một khí tức cường đại vô hình, trong chớp mắt đã đánh tới Tần Thiên.
- Đệch, không tốt, công kích linh hồn.
Trong nội tâm Tần Thiên kêu to, sau một khắc, Tần Thiên cảm giác đầu kịch liệt đau nhức, giống hệt bị dao găm xuyên qua, nhận lấy trọng thương.
- A!
Tần Thiên kêu to một tiếng, lập tức dẫn theo chiến kiếm lách mình tránh được người áo đen, vận dụng linh hồn chi lực của mình chữa trị nơi bị thương.