Tần Văn nghe Tần lão gia tử nói, không khỏi ách nhíu mày, cẩn thận tưởng tượng, thật đúng là như vậy, mình quá ngu ngốc, không phải Tần Thiên lỗ mãng.
- Vậy, chúng ta làm cái gì bây giờ!
Tần Văn nhìn Tần lão gia tử hỏi.
- Cái gì đều không cần làm, cứ để hắn phát triển, Vương Chí Ngạn người này nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần Thiên, thế lực sau lưng vợ của hắn không nhỏ, mặc dù chúng ta ra mặt, bọn hắn không động thủ ngoài sáng, cũng sẽ âm thầm ra tay thôi, huống chi Tần Thiên hiện tại còn không có chính thức tiến vào gia phả gia tộc, chúng ta ra tay cũng có chút ít danh bất chính, ngôn bất thuận, sẽ lọt vào trong những người nhà kia ngăn trở, chi bằng mượn cơ hội này cho Tần Thiên lập uy, dùng việc này củng cố địa vị của hắn tại Đế Đô, thuận tiện để cho ông nội của cháu nhìn xem thực lực của Tần Thiên.
Tần lão gia tử cười nói.
Tần Văn nhẹ gật đầu, không có nói cái gì nữa, hai người tiếp tục đánh cờ, bất quá lúc này Tần lão gia tử lại đột nhiên nhíu mày dường như nghĩ tới điều gì không tốt. ...
Bên trong quán cafe, Tiêu Du thấy Tần Thiên đi WC, liền đứng lên lại ngồi xuống trước mặt Đồng Văn Văn.
- Văn Văn, tôi hỏi cô, có phải cô thích Tần Thiên không!
Tiêu Du nhìn Đồng Văn Văn con mắt mỉm cười mà hỏi.
- A... Tiêu Du tỷ, chị nói nói cái gì đó, em cùng Tần Thiên chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!
Đồng Văn Văn vội vàng tránh đi ánh mắt Tiêu Du, thần sắc một mảnh bối rối, không dám nhìn thẳng vào Tiêu Du, sợ bị Tiêu Du phát hiện mình đang nói láo, kỳ thật lòng của mình đã sớm thuộc về Tần Thiên rồi, nhưng trước mặt vị hôn thê như Tiêu Du, làm sao cô dám thừa nhận.
Tiêu Du nhìn bộ dạng Đồng Văn Văn, biết rõ mình đoán một chút cũng không sai, tiếp tục nói:
- Không thích thì em khẩn trương cái gì, Văn Văn, tất cả mọi người là nữ nhân, em ưa thích Tần Thiên, chị làm sao có khả năng nhìn không ra, đúng không.
Đồng Văn Văn không nói gì, hiển nhiên là chấp nhận.
Tiêu Du cười cười, thò tay xoay khuôn mặt Đồng Văn Văn qua, rất nghiêm túc nói:
- Nếu em thích Tần Thiên, chị sẽ nói cùng Tần Thiên, để cho hắn thu em trở thành nữ nhân của hắn, em có nguyện ý hay không!
- A... Tiêu Du tỷ, chị... Nói cái gì đó... hai người đều sắp kết hôn!
Đồng Văn Văn nghe được Tiêu Du nói rất giật mình, không nghĩ tới Tiêu Du rõ ràng sẽ nói ra loại lời này.
- Chúng tôi muốn kết hôn là không sai, nhưng chị cũng không phải vợ duy nhất của Tần Thiên, chị chỉ là vợ cả của Tần Thiên mà thôi, phía dưới chị Tần Thiên còn có mấy người vợ.
- Cái gì, Tần Thiên làm sao có thể đối chị như vậy, vậy anh ấy rốt cuộc muốn lấy ai?!
Đồng Văn Văn nhìn Tiêu Du giật mình gần như muốn quát to lên rồi, Tần Thiên rõ ràng có nhiều vợ như vậy, hắn cho rằng đây là cổ đại sao.
- Tất cả đều lấy!
Tiêu Du cười nói.
- Tất cả đều lấy, như thế nào có thể, pháp luật không cho phép!
- Cái này em không cần lo lắng rồi, pháp luật quốc gia không cho phép, nhưng pháp luật quốc gia khác lại cho phép, đến lúc đó Tần Thiên mua hộ khẩu ở nơi có chế độ đa thê, có thể cưới tất cả mọi người, cái này căn bản không cần lo lắng, cho nên, Văn Văn, nếu em thích Tần Thiên mà nói, thì không nên do dự, qua cơ hội lần này thì sẽ không có lần thứ hai đâu.
- Em... em... !
- Hai người đang nói chuyện gì đó, vui vẻ như vậy, mặt đỏ rần!
Đồng Văn Văn còn chưa nói hết, Tần Thiên cũng đã trở về rồi, Đồng Văn Văn tức khắc đỏ thẫm mặt.
- Không có gì, tùy tiện tâm sự, đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo chơi!
Tiêu Du đề nghị nói, Tần Thiên gật nhẹ đầu, lập tức ba người tính tiền đi ra bên ngoài. ...
Cục cảnh sát Đế Đô, phòng chứa thi thể.
- Bành!
Cửa phòng chứa thi thể bị người mãnh liệt đẩy ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bộ dạng thùy mị chậm rãi đi vào, đằng sau còn đi theo hai vệ sĩ mặc đồ tây đen.
- Lão Vương, con thế nào rồi, con của tôi thế nào rồi, làm sao vậy!
Người phụ nữ bộ dạng thùy mị một phát bắt được cánh tay Vương Chí Ngạn sốt ruột quát to lên, người này chính là vợ của Vương Chí Ngạn, mẹ ruột của Vương Bình, Phương Hải Mai.
Vương Chí Ngạn nhìn Phương Hải Mai, âm thầm thở dài một hơi, lập tức tránh ra, lộ ra sau lưng thi thể Vương Bình nằm ở trên giường.
- Con trai!
Trong chớp mắt, cả người Phương Hải Mai liền nhào tới thi thể, nhào vào bên trên thi thể, khóc rống lên, Vương Chí Ngạn vội vàng đi giữ chặt bà ta.
- Thả tôi ra, tôi muốn nhìn con của tôi, tôi muốn nhìn con của tôi, ô ô ô... !
Phương Hải Mai khóc rống lên.