Tần Thiên nhìn mà đau lòng, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Đồng Văn Văn, khẽ vươn tay, ôm Đồng Văn Văn vào trong ngực, đưa một đạo năng lượng vào trong cơ thể cô ấy, giúp cô ấy sưởi ấm.
Đồng Văn Văn bị cử động Tần Thiên dọa nhảy dựng, thiếu chút nữa kêu to, nhưng khi thấy là Tần Thiên mới không có la, trên mặt lộ ra vẻ kích động không gì sánh được.
- Tần Thiên!
Đồng Văn Văn hưng phấn nhìn Tần Thiên.
- Cô bé ngốc, sao ra đây đứng, không ở trong phòng chờ ta, em bị đông cứng thì làm sao bây giờ, lần sau không thể như vậy, nếu không anh sẽ tức giận!
Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn trách cứ.
- Vâng!
Đồng Văn Văn nhẹ gật đầu, trong lòng rất cao hứng, điều này nói rõ Tần Thiên yêu thương cô.
- Đi thôi, chúng ta đi xung quanh dạo chơi, nhìn xem Đế Đô ban đêm đẹp thế nào!
Tần Thiên nói xong ôm lấy bờ eo thon bé bỏng của Đồng Văn Văn đi đến chiếc xe.
Chất lượng không khí Đế Đô không quá tốt, mặc dù là ban đêm, bầu trời vẫn một mảnh tối tăm mờ mịt, nhìn không thấy nữa ngôi sao, chỉ có gió lạnh không ngừng thổi mạnh, làm người đi đường run run,
Hai người đi một đoạn đường, không thấy cái gì thú vị, chỉ thấy một vài nơi hát rong kiếm sống, trời rét những vẫn cố gắng kiếm tiên, đáng tiếc không có mấy người đang xem.
- Tần Thiên, phía trước có một quán bar, chúng ta vào đó đi, em chưa đi quán bar của Đế Đô bao giờ!
Đồng Văn Văn chỉ vào quán bar cách đó không xa nói, có chút hưng phấn.
- Tốt, chúng ta đây vào trong quán rượu ngồi một chút!
Hai người xuống xe, đi vào trong quán bar.
Quán bar ở đây giống như ở thành phố Quang Châu, người đẹp thì miễn phí, đàn ông thì 200 tệ cho phí vào bàn.
Tần Thiên đưa tiền, mang theo Đồng Văn Văn tiến vào bên trong, tiếng nhạc ầm ĩ tức khắc truyền vào trong lỗ tai.
Đập vào mắt là hình ảnh trai gái đang điên cuồng nhảy nhót, dàn nhạc ở phía trên, trong quán rượu, vừa nhìn có thể thấy số lượng lớn mỹ nữ, ăn mặc cực ít, đang ưỡn ẹo thân người, rất nhiều nam giới đứng cạnh đó đang không ngừng chấm mút, mấy cô gái kia cũng không thèm để ý, tới nơi này đều là để vui chơi, tìm kiếm con mồi.
Hai người tìm một chỗ bên cạnh quầy bar ngồi xuống, mỗi người gọi một ly bia, Đồng Văn Văn hào hứng bừng bừng nhìn dàn nhạc, rất hưng phấn.
- Đi, chúng ta đi lên!
Đồng Văn Văn kéo Tần Thiên đi lên sân khấu, nhìn cô tựa hồ rất yêu thích.
- Văn Văn, em cũng ở nơi đây à, thật trùng hợp!
Lúc này, một người đàn ông đột nhiên ngăn cản hai người.
Tần Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người con trai hai mươi tuổi, mang giày Tây, cầm trong tay ly rượu, sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên uống quá nhiều, nhìn ra đã có chút ngà ngà.
- Anh là?
Đồng Văn Văn nhìn người đàn ông trước mặt có chút khó hiểu, trong đầu nhanh chóng nhớ lại, mình biết trước mặt người sao.
- Cô quên tôi rồi à, tôi là bạn học hồi cấp ba đây, Khâu Trạch, tôi nhìn kỹ xem!
Người con trai nhìn Đồng Văn Văn chỉ vào mặt mình nói.
- Khâu Trạch? Ah, tôi nhớ rồi, cậu là tổ trưởng tổ ba Khâu Trạch, đúng không!
Đồng Văn Văn nhìn người nọ cười nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, cô nhớ ra rồi, quá tốt, tôi thật sợ cô đã quên tôi rồi đấy!
Khâu Trạch nhìn Đồng Văn Văn nhớ tên mình, tức thì lộ ra vẻ cao hứng.
- Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi, Tần Thiên!
Đồng Văn Văn chỉ vào Tần Thiên nói với Khâu Trạch.
Khâu Trạch nghe được lời giới thiệu của Đồng Văn Văn tức khắc nhìn về phía Tần Thiên, cười nói:
- Xin chào, tôi gọi Khâu Trạch.
- Chào cậu!
Tần Thiên nhìn Khâu Trạch, đưa tay ra bắt sau đó lập tức tách ra.
- Tần tiên sinh thật sự thật có phúc, hồi cấp 3 Đồng Văn Văn là hoa khôi lớp chúng tôi, bao nhiêu công tử nhà giàu nghĩ muốn theo đuổi Đồng Văn Văn đều không có kết quả, không nghĩ tới bị Tần tiên sinh bắt vào tay, thật sự làm cho người ta ao ước.
Khâu Trạch nhìn Tần Thiên nói nhỏ,
- Đây là danh thiếp của tôi, chỉ giáo nhiều hơn, về sau có cái gì cần thì cứ việc gọi điện thoại.
Khâu Trạch nhìn hai người Tần Thiên móc ra hai tấm danh thiếp, đưa tới cho hai người.
Tần Thiên tiếp nhận danh thiếp của Khâu Trạch, nhìn nhìn, bên trên viết tổng giám đốc công ty văn hóa thế giới - Khâu Trạch.
- Khâu Trạch, không nghĩ tới cậu đã lên làm tổng giám đốc, làm ăn cũng không tệ, về sau nhớ chiếu cố bạn học cũ nhiều hơn đó!
Đồng Văn Văn nhìn nhìn danh thiếp trong tay trêu ghẹo.
- Ha ha, một công ty nhỏ mà thôi, không đáng giá được nhắc tới.
Khâu Trạch khiêm tốn nói, nhưng mà trong ánh mắt lại lóe lên vẻ đắc ý không che dấu được, hiển nhiên, vẫn rất hưởng thụ đấy.