Tần Thiên ghét nhất cái loại người tự nghĩ mình là bố người ta. Những loại người thế này chỉ là rác rưởi, gặp phải loại người như thế, Thần Thiên hiển nhiên muốn giáo huấn một phen, lúc trước chỉ nhìn thôi đã thấy ngứa mắt rồi, hiện tại còn nói như vậy, khiến Tần Thiên càng cảm thấy khó chịu.
- Mày nói ai là chó mèo hả, tốt nhất là nên nói cho cẩn thận vào!
Tần Thiên nhìn người đàn ông lạnh lùng nói.
- Hừ! Tao chả nhẽ nói sai sao, tên tiểu tử nhà mày dựa vào cái gì mà đòi làm bạn trai Văn Văn, tao cho mày biết, tao đã có hôn ước cùng Văn Văn, Văn Văn sớm muộn cũng là của tao, mày nên cút xa ra một chút!
Người đàn ông kia nhìn thẳng vào Tần Thiên chửi ầm lên nói, trong giọng mang theo ý khinh miệt.
- Nga, vậy sao, nếu vậy thì mày còn kích động như thế làm quái gì, bộ sợ một tiểu tử nghèo như tao cướp mất à?
Tần Thiên nhìn người đàn ông, ngược lại thản nhiên nói.
- Hừ! Tao nghĩ phải nói cho mày biết, loại người thấp hèn như mày căn bản không có đủ tư cách đến gần Văn Văn, phiền mày nhìn lại chính mình đi, coi xem mày có cái bản lĩnh gì, đừng nên vọng tưởng cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, mày cho rằng đang đóng phim tình yêu à?!
Người đàn ông nhìn Tần Thiên cười lạnh nói.
- Thật sao, nhưng không chừng lại có kỳ tích đó, trên tin thời sự không phải có nói là tiểu tử nghè đi cưới một thiên kim tiểu thư nhà giàu ngàn vàng xinh xắn đó sao?
Tần Thiên vẫn thản nhiên nói.
- Hừ! mày ngu @#$%, tin kia bất quá chỉ là bậy bạ thôi, vậy mà mày vẫn tin, khó trách cả đời mày chỉ thuộc tầng lớp hạng bét mà thôi!
Người đàn ông nhìn Tần Thiên càng thêm khinh thường.
- Rất tốt, Văn Văn, em muốn gả cho cái loại mồm to, mắt chó, lại lùn, không có chút tố chất này sao?
Tần Thiên quay đầu nhìn Đồng Văn Văn lộ ra ý bất mãn với người đàn ông kia.
Tần Thiên vừa nói xong, người đàn ông lập tức ý thức mình đã nói không đúng, hắn nhìn Đồng Văn Văn ở bên cạnh, biết mình đã bộc lộ bản chất. Từ trước đến nay hắn luôn duy trì vẻ nho nhã trước mặt Đồn Văn Văn không nghĩ rằng bây giờ lại bị Tần Thiên đưa vào rọ.
- Lưu Tinh, tôi thật quá thất vọng với anh, không nghĩ rằng anh lại là con người như vậy!
Đồng Văn Văn cực kỳ thất vọng nhìn người đàn ông mà nói.
- Không phải thế... Văn Văn, em hãy nghe anh giải thích, vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thôi, cũng là do anh quá nóng vội, quá để ý người khác, nên mới không nhịn được mắng tục, chỉ là lỡ lời thôi, em phải hiểu anh chứ.
Năm tử vội vàng giải thích với Văn Văn, hung hăn trợn mắt nhìn Tần Thiên.
- Ta kháo! Mày trừng măt với tao làm gì, có tật giật mình à, Văn Văn, em thấy không, chắc chắn là vừa rồi hắn đã bộc lộ tính cách thực của hắn, nếu không làm sao giải thích lưu loát vậy, mắng chửi người khác vô cùng nhuần nhuyễn, giống như đã luyện tập từ trước vậy. Văn Văn em tin hắn chỉ lỡ mồm thôi sao, anh tuyệt đối không tin, hắn nhất định chỉ là loại dùng mắt cho nhìn người, bất kể em có tin hay không nhưng anh vẫn tin.
Tần Thiên chỉ vào năm tử nói với Đồng Văn Văn, nhân cơ hội kích động để nàng tức hơn. Người đàn ông kia cũng tức chết, lúc này hắn thực tâm muốn giết chết Tần Thiên.
- Hừ! Tiểu tử, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, rồi tao sẽ từ từ giỡn chết mày!
Tần Thiên nhìn người đàn ông âm thầm cười lạnh nói.
- Tiểu tử, mày nói lăng nhăng gì đó. Có tin tao tìm người giết chết mày không?
Người đàn ông giạn dữ nói, trực tiếp túm lấy áo Tần Thiên, uy hiếp hắn.
- Em xem, Văn Văn, anh nói có sai đâu, hắn không lừa được em thì qua uy hiếp anh, đúng là chó cùn rứt giậu mà!
Tần Thiên liền nhân cơ hội nói với Đồng Văn Văn, người đàn ông vừa nghe thấy, nhất thời buông lỏng tay ra.
- Văn Văn, hãy nghe anh nói, anh tuyệt đối yêu em, em không nên nghe mấy lời xằng bậy của tên lưu manh kia, em phải tin tưởng anh, phải tin anh!
Người đàn ông kích động nói, bắt đầu biến thành luống cuống.
- Đủ rồi! Lưu Tinh, anh đi ngoài cho tôi, tôi không muốn thấy cái mặt anh nữa!
Đồng Văn Văn hướng người đàn ông cả giận nói, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Văn Văn, anh...
- Đi ra ngoài!
Người đàn ông còn chưa nói hết câu đã bị Đồng Văn Văn hô to cắt lời, đuổi hắn đi ra.
- Được rồi anh bạn, đừng cố cãi nữa, anh đã lộ bản tính của mình ra rồi, anh tưởng Văn Văn là cô bé ba tuổi sao, dễ lừa gạt như vậy à? Hay là anh nên tìm một lão sư về dạy học một ít lễ phép đi, không nên nói những lời xấu hổ mất mặt như vừa rồi, ta cảm thấy buồn thay cha anh a, nuôi anh lớn đến như vậy rồi, mà ra ngoài lại làm mất mặt lão, thật đáng buồn, nếu lão gặp bộ dáng anh hiện tại thì không biết sẽ biểu hiện thế nào nhỉ?
Tần Thiên nhìn vẻ mặt người đàn ông tiếc hận nói.
- Mày... hừ, nếu có gan thì hãy theo tao quyết đấu!
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Tần Thiên nói, lúc này hắn đã không cách nào nén được lửa giận trong lòng rồi, nhất định phải đập Tần Thiên một trận mới hả được cơn giận trong lòng.
- Uầy! Văn Văn, em xem, anh nói không sai chút nào, tên kia nói không lại giờ muốn đánh người, thật quá thô lỗ, dúng là không có giáo dục.
Tần Thiên nhìn người đàn ông lắc đầu nói, tiếp tục thêm dầu vào lửa, những chuyện như vậy Tần Thiên rất thích làm, nhất là khi nhìn người đàn ông kia quát lên như sấm nhưng không làm gì được mình, trông thật sảng khoái.
- Mày... Mày im ngay! Đã làm nam nhân thì hãy ra quyết đấu!
Người đàn ông nhìn Tàn Thiên tàn bạo nói, thốt lên một câu rồi xoay người rời đi.
"Hừ! Quyết đấu? Ông mày còn đang lo không có cơ hội đánh mày đây, dám lên mặt với ông!".
Tần Thiên nhìn bóng lưng người đàn ông cười lạnh nghĩ.
- Ha ha! Em đừng buồn, loại người như thế thật không đáng đâu.
Tần Thiên nhìn tâm tình Đồng Văn Văn trùng xuống, an ủi nói.
- Ừ! Tần Thiên, cám ơn anh đã cho tôi nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.
Đồng Văn Văn gật đầu nói với Tần Thiên.
- Không có gì, anh rất thích vạch mặt những người lòng lang dạ thú như vậy!
Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn nói, trên thực tế, bất kỳ một ai bị Tần Thiên ép đến như vậy, cũng sẽ điên lên, nếu không thì là người không bình thường.
- Được rồi! Anh đi ra ngoài dạy dỗ tên kia một chút, nếu không anh cũng chả phải là nam nhân.
Tần Thiên cười nói, ngay sau đó liền đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Tần Thiên đã thấy người đàn ông chờ cách đó không xa, Tần Thiên liền đi tới.
- Hừ! Mày cũng dám ra đây chịu chết à?
Người đàn ông lạnh lùng nói với Tần Thiên, vung tay lên, hai tên bào vệ lực lưỡng bên cạnh đi tới, dọa Tần Thiên nhảy dựng lên.
- Mày định cho hai người bọn họ đối phó với tao à, mày thật quá vô sỉ, sao lại có thể như vậy chứ, không phải mày nói là quyết đấu sao?
Tần Thiên tức giận nhìn người đàn ông nói.
- Hừ! Ngu lắm, tao nói gì mày cũng tin à, mày cho rằng vừa rồi đắc tội với tao trong kia, tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày như vậy sao?
Người đàn ông nhìn Tần Thiên cười lạnh nói, lộ ra vẻ cực kỳ đắc ý.