Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1143 - Chương 1148: Mạnh Nhất (2)

 Chương 1148: Mạnh Nhất (2) Chương 1148: Mạnh Nhất (2) Chương 1148: Mạnh Nhất (2)

Tần Thiên cũng nhanh chóng chạy nhanh, không dám tiến vào trong không gian chiếc nhẫn, để tránh chiếc nhẫn bị không gian Phong Bạo xé rách thì chết chắc rồi.

- Oanh!

Theo một tiếng nổ dữ dội vang lên, không gian Phong Bạo chậm rãi biến mất, chỗ bốn người Tần Thiên vừa rồi đứng, phương viên 1km trực tiếp trở thành một mảnh phế tích, mà Tề Phi Hùng không kịp chạy trốn, chết ở chỗ đó, hài cốt không còn.

Hết thảy bình tĩnh lại, Tần Thiên cùng ba người Tần Long đứng đối diện, cách nhau hơn 10m, Tần Thiên giờ phút này vô cùng suy yếu, vừa rồi chiêu đó hoàn toàn lấy hết năng lượng của hắn, nhưng hiệu quả rõ ràng, loại uy lực này đủ để diệt sát toàn bộ tu luyện giả cảnh giới bảy sao.

Tần Long cũng cực kỳ suy yếu, đang cấp tốc ăn đan dược khôi phục năng lượng, hắn không nghĩ tới Tần Thiên cường đại đến tình trạng khủng bố hiện tại, chiêu đó của mình đã hết toàn lực mà không cách nào đánh bại đối phương, chỉ có thể ngang tay, hơn nữa dưới tình huống Tần Thiên đã tiêu hao một ít năng lượng, nếu trực tiếp đấu võ, không chừng mình đã bị Tần Thiên giết .

Ngụy Khuê cùng Yến Thư Văn giờ phút này cũng sợ hãi, Tần Thiên cùng Tần Long hai người bạo phát ra chiến đấu quá kinh khủng, bọn họ ở trước mặt hai người này là con tôm nhỏ, căn bản không phải đối thủ.

Hai người trải qua một trận chiến này, lòng tin bị đả kích nghiêm trọng, một đời tuổi trẻ, Tối Cường Giả chỉ có Tần Thiên cùng Tần Long, người khác đều là rác rưởi.

- Làm sao bây giờ, Ngụy huynh, hiện tại muốn tiếp tục không, thừa dịp Tần Thiên trọng thương, chúng ta giết hắn!

Yến Thư Văn nhìn Ngụy Khuê đề nghị, Ngụy Khuê lại không ngừng lắc đầu.

Chiến lực của Tần Thiên biểu hiện ra ngoài quá khủng bố, tuy Tần Thiên hiện tại suy yếu, nhưng mà Tần Thiên vẫn đứng trước mặt bọn họ không chạy trốn, rất có khả năng có hậu thủ khủng bố gì, Ngụy Khuê không dám tuỳ tiện nếm thử.

- Ta thấy chúng ta vẫn nên trở về, ta sợ Tần Thiên có hậu thủ!

Ngụy Khuê nhìn Yến Thư Văn nói, nói xong chạy mất, như chim sợ cành cong.

Tần Long nhìn thoáng qua Tần Thiên, cũng xoay người rời đi, Tần Thiên không có muốn giết mình, đi trước cho thỏa đáng.

Yến Thư Văn nhìn hai người đều đi, lại nhìn Tần Thiên suy yếu, trong lòng không cam, đều đến rồi, không giết Tần Thiên, hoàn toàn là lãng phí.

- Hừ! Ta cũng không tin ngươi còn có hậu thủ gì, chết đi!

Yến Thư Văn nói xong giết tới Tần Thiên.

- Ngu xuẩn!

Tần Thiên nhìn Yến Thư Văn vung tay, trong chớp mắt Thiên Hà xuất hiện ở trước mặt Yến Thư Văn, một chưởng đánh tới. Chiến lực khủng bố như thủy triều đánh vào người Yến Thư Văn.

- Không!

Yến Thư Văn hoảng sợ hét to, nhưng mà không còn kịp, sau một khắc, Yến Thư Văn trực tiếp vỡ nát.

- Đợi một chút!

Tần Thiên hô to, đáng tiếc Yến Thư Văn đã nổ, Tần Thiên đành phải thôi.

- Như thế nào, Tần Thiên, anh còn muốn giữ lại hắn làm gì!

Thiên Hà rơi vào trước mặt Tần Thiên nghi hoặc hỏi.

- Xem như phân bón, được rồi, đã chết , vậy thì không có gì, đi, chúng ta vào!

Tần Thiên nói xong ôm lấy Thiên Hà tiến vào trong không gian chiếc nhẫn. ...

Nửa giờ sau, Tần Thiên đi ra, giờ phút này phi cơ trực thăng quân dụng và số lượng lớn quân nhân chạy tới đây, còn có dị năng giả đi theo, Tần Thiên suy đoán hẳn là người Long Tổ, nơi này huyên náo quá lớn gây ra động tĩnh.

Nhìn những người này, Tần Thiên tàng hình biến mất tại chỗ, cấp tốc lao về Trường Thành, một lần nữa về Trường Thành, nhanh chóng đi đến lối ra, đến chỗ hai người đỗ xe, Tần Thiên tìm nơi vắng vẻ mang Mạc Tiểu Vũ từ trong không gian chiếc nhẫn ra, cứu tỉnh cô ấy.

- Ư... !

Mạc Tiểu Vũ khẽ ngâm một tiếng, lập tức mở mắt, thấy được khuôn mặt Tần Thiên, sau đó phát hiện mình đang bị Tần Thiên ôm, nằm ở trong ngực Tần Thiên, sắc mặt đỏ thẫm.

- Tôi làm sao vậy, chúng ta không phải ở Trường Thành sao, như thế nào về tới đây!

Mạc Tiểu Vũ vội vàng đứng lên thoát khỏi Tần Thiên.

- Đúng vậy, cô nói chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, kết quả cô ngủ mất, tôi thấy cô ngủ ngon, không dám đánh thức cô, nên ôm cô trở về, chuẩn bị đưa cô trở về, không nghĩ tới là cô tỉnh lại!

Tần Thiên cười nói.

- Ngủ rồi?

- Thế nhưng mà tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, không mệt mà?

Mạc Tiểu Vũ nhìn Tần Thiên, có chút khó hiểu, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại, nhưng cái gì đều nghĩ không ra, chỉ nhớ rõ mình nói muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó thì cái gì cũng không biết.

- Ha ha, chớ suy nghĩ quá nhiều, đi thôi, chúng ta trở về!

Tần Thiên nhìn Mạc Tiểu Vũ nói, lập tức đi vào xe.

Mạc Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, lại nhìn phi cơ trực thăng xa xa, cảm giác như có chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng mà lại không nhớ gì cả, đành phải đi vào trong xe.

Bình Luận (0)
Comment